từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 11: Khi Tình Cảm Trở Thành Vũ Khí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi khủng hoảng truyền thông lắng xuống, “Vivy” như được thổi luồng gió mới. Các bài viết ca ngợi Hạ Vy liên tục xuất hiện: “Cô gái trẻ dám đứng lên giữa bão tố”, “Thương hiệu Việt khẳng định bản lĩnh bằng sự minh bạch”.

Nhưng giữa ánh hào quang ấy, một cơn sóng ngầm khác đang âm thầm nổi lên.

Một buổi chiều, Minh Khang gọi cho cô.

— “Tôi có việc phải đi công tác ba ngày, sẽ không liên lạc được thường xuyên.”

Cô gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

— “Không sao, anh cứ yên tâm. Tôi sẽ lo mọi việc ở đây.”

Nhưng chỉ vài giờ sau, mạng xã hội lại rộ lên tin tức: “Luật sư Minh Khang – cố vấn pháp lý của Vivy – xuất hiện tại buổi ký kết hợp tác cùng Lira Fashion.”

Hạ Vy chết lặng nhìn bức ảnh: anh đứng cạnh Gia Hân, bắt tay, nụ cười lịch sự nhưng rõ ràng.

Dòng chú thích phía dưới khiến lòng cô trùng xuống:

“Đại diện pháp lý của công ty luật Khang & Cộng Sự trở lại hợp tác với thương hiệu Lira Fashion, từng là đối tác cũ.”

Tay cô run nhẹ, hơi thở nghẹn lại.

“Anh… có liên quan đến Lira sao?”

Cô cố trấn tĩnh, tự nhủ không được vội tin. Nhưng cảm giác bị giấu giếm khiến trái tim như bị ai bóp chặt.

Buổi tối, cô nhận tin nhắn từ số lạ.

“Giờ thì cô hiểu rồi chứ, Vy? Người cô tin nhất, cũng chỉ là một quân cờ trong tay Lira.”

Không cần hỏi, cô biết đó là Gia Hân.

Cô cắn môi, mắt đỏ hoe. Trong đầu, ký ức kiếp trước ùa về — cảnh cô tin nhầm, để rồi bị phản bội, bị cướp hết mọi thứ.

Không lẽ… lần này, cô vẫn chưa thoát khỏi vòng lặp ấy?

Ba ngày sau, Minh Khang trở về. Anh đến thẳng văn phòng của cô, vừa bước vào đã thấy Hạ Vy ngồi lặng im bên bàn, không nhìn anh.

— “Tôi biết cô thấy tin tức rồi.” – Anh bắt đầu. – “Nhưng hãy nghe tôi giải thích—”

— “Anh hợp tác với Lira thật sao?” – Cô ngắt lời, giọng bình tĩnh đến lạnh.

— “Tôi từng là cố vấn pháp lý cho họ, đúng. Nhưng đó là trước khi tôi quen cô. Hợp đồng cũ còn hiệu lực, tôi không thể tự ý hủy mà không gây thiệt hại lớn.”

Hạ Vy nhìn anh, đôi mắt như soi thấu:

— “Vậy tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?”

Anh im lặng. Giữa họ là khoảng trống nặng nề đến nghẹt thở.

— “Tôi sợ cô hiểu lầm. Và có lẽ… tôi sợ mất cô.”

Câu nói ấy như mũi kim đâm vào tim cô. Hạ Vy quay mặt đi, giọng run nhẹ:

— “Anh không cần phải sợ. Vì tôi không còn là cô gái cần ai bảo vệ nữa. Nhưng tôi ghét cảm giác bị lừa.”

Anh bước đến gần, giọng thấp:

— “Tôi chưa từng lừa cô, Vy. Tôi chỉ chưa nói hết.”

Cô ngẩng lên, nước mắt đã lấp lánh trong mắt:

— “Nhưng đôi khi, im lặng cũng là một cách phản bội.”

Anh khựng lại, ánh mắt đau đớn.

Không nói thêm gì, cô quay lưng đi. Tiếng giày cao gót vang lên lạnh lẽo trong căn phòng yên tĩnh.

Tối đó, Hạ Vy một mình ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Bên ngoài, mưa lất phất rơi. Cô mở điện thoại, nhìn hàng loạt bình luận trên mạng — người khen, kẻ nghi ngờ. Một vài bài viết mới đã bắt đầu đặt câu hỏi:

“Vivy có thực sự độc lập, hay chỉ là quân cờ của nhóm lợi ích Lira?”

Trái tim cô nhói lên. Rõ ràng đây là chiêu của Gia Hân — vừa đánh vào danh tiếng thương hiệu, vừa đánh vào niềm tin của cô với Minh Khang.

Một giọng nói vang lên từ phía sau:

— “Ngồi một mình, lại uống cà phê đen — y như hồi xưa.”

Cô ngẩng lên. Gia Hân đứng đó, nụ cười vẫn ngọt ngào, ánh mắt lại như dao.

— “Cô đến đây làm gì?” – Hạ Vy lạnh giọng.

Gia Hân ngồi xuống đối diện, không mời mà tự nhiên như thể họ vẫn còn là bạn.

— “Tôi chỉ muốn nhắc cô rằng, đừng quá tin vào đàn ông. Họ có thể đứng về phía cô hôm nay, nhưng ngày mai… chưa chắc.”

— “Cô muốn gì, Gia Hân?”

— “Tôi chỉ muốn thấy cô rơi xuống — một lần nữa.”

Hạ Vy siết chặt tay.

— “Lần này cô sẽ thất vọng thôi.”

Gia Hân khẽ cười, đứng dậy, để lại trên bàn một tấm danh thiếp.

— “Nếu cô đổi ý, tôi luôn mở cửa. Dù sao… anh Khang hình như cũng chưa chọn bên đâu.”

Cô ta bước đi, để lại mùi nước hoa nồng nặc, cùng nỗi tức giận đang dâng trào trong lòng Hạ Vy.

Khi trở về nhà, Hạ Vy đứng thật lâu trước gương. Cô thấy trong mắt mình không chỉ có tổn thương, mà còn cả sự kiên định.

“Được thôi,” cô tự nhủ, “Nếu tình cảm trở thành vũ khí, tôi sẽ dùng lý trí để chiến đấu.”

Cô cầm điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn cho Minh Khang:

“Nếu anh còn muốn đứng cạnh tôi, hãy chứng minh. Tôi không cần lời hứa.”

Không đợi phản hồi, cô tắt máy, quay lại bàn làm việc. Ngoài kia, mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt rơi như nhịp đập trong lòng cô — mạnh mẽ, quyết liệt, và không còn chỗ cho yếu mềm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×