Tiếng kim đồng hồ vang đều đặn giữa căn phòng tĩnh lặng. Mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc khiến Hạ Vy khẽ cau mày. Cô mở mắt, ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt — sáng quá, đến mức khiến cô ngỡ mình đang nằm mơ.
Căn phòng này... sao lại quen thuộc đến thế?
Cô bật dậy. Mắt đảo khắp nơi — tủ quần áo trắng ngà, bàn trang điểm kiểu cũ, chậu hoa hướng dương nhỏ cạnh cửa sổ… Tất cả như một bản sao hoàn hảo của quá khứ. Cô run rẩy đưa tay chạm vào khung ảnh trên bàn: một cô gái trẻ mỉm cười trong bộ đồng phục đại học, bên cạnh là người con trai có nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng đặt trọn lên cô.
— “Minh Khang…”
Giọng cô khàn đặc, mang theo cảm xúc khó diễn tả.
Không thể nào. Minh Khang đã mất... mất từ ba năm trước, trong tai nạn mà chính cô vẫn tự dằn vặt mỗi đêm. Còn cô — Hạ Vy của ba năm sau — đã chết trong một vụ tai nạn trên đường đến công ty, khi cố gắng cứu một cô bé khỏi chiếc xe mất lái.
Cô nhớ rõ cảm giác khi cơ thể mình rơi xuống, ánh đèn mờ dần, rồi bóng tối nuốt trọn. Vậy mà bây giờ, cô lại mở mắt trong căn phòng của mười năm trước.
Trái tim đập thình thịch.
Cô lao đến gương — và suýt không nhận ra người trong đó. Một gương mặt trẻ trung, làn da căng mịn, đôi mắt trong veo chưa hề bị mài mòn bởi tổn thương hay thất bại. Cô... thật sự đã trọng sinh.
Cô bật cười, mà nước mắt rơi lã chã. Một phần vì kinh ngạc, một phần vì giải thoát. Trọng sinh – ông trời thật sự cho cô một cơ hội thứ hai.
Cô không còn là tiểu thư yếu đuối của năm xưa, người từng tin rằng chỉ cần yêu là đủ, rằng ai cũng sẽ không rời bỏ mình. Cô đã sống, đã mất, đã đau đến nát lòng, và hiểu rõ: chỉ có bản thân mới có thể cứu lấy mình.
Cửa phòng bật mở. Một giọng nói quen thuộc vang lên — dịu dàng, có chút trách móc:
— “Vy, con chưa thay đồ à? Ba sắp gọi xuống ăn sáng rồi.”
Là mẹ. Mẹ vẫn còn sống.
Hạ Vy quay lại, nhìn người phụ nữ trước mặt mà cổ họng nghẹn ứ. Mái tóc mẹ chưa bạc, ánh mắt vẫn còn ánh lên niềm tự hào. Hình ảnh đó khiến cô gần như bật khóc. Cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ, khiến bà ngạc nhiên:
— “Có chuyện gì thế con? Lại gặp ác mộng à?”
— “Không, con chỉ… chỉ nhớ mẹ quá thôi.”
Bà cười, xoa đầu cô:
— “Đứa nhỏ này, mới xa mẹ một đêm mà nói như cả năm.”
Khi mẹ rời khỏi phòng, Hạ Vy ngồi lặng một lúc lâu. Trong đầu cô chạy qua hàng loạt hình ảnh của kiếp trước — công ty gia đình phá sản, bạn thân phản bội, người yêu bỏ đi, còn mẹ cô thì ngã bệnh rồi qua đời trong cô độc.
Không. Lần này, cô sẽ không để điều đó lặp lại.
Cô bước đến bàn, mở laptop — chiếc máy cũ kỹ chứa đầy những dự án kinh doanh non nớt mà năm xưa cô chưa bao giờ dám thực hiện. Trên màn hình, dòng chữ “Kế hoạch khởi nghiệp nhỏ” hiện ra, kèm theo ý tưởng mở tiệm thời trang riêng. Hạ Vy mím môi, trong mắt lóe lên ánh sáng cương nghị.
— “Nếu đã được làm lại… thì tôi sẽ sống khác.”
Cô lấy sổ tay, viết dòng đầu tiên:
“Không dựa vào ai. Không sợ hãi. Không lùi bước.”
Ngoài cửa sổ, nắng ban mai rải lên gương mặt cô — rạng rỡ, kiên định, tựa như một khởi đầu mới.
Và khi bước ra khỏi phòng, cô không hề biết rằng định mệnh cũng vừa xoay bánh xe. Bên kia con đường, một người đàn ông trẻ tuổi vừa bước xuống từ chiếc xe thể thao, vô tình ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai — nơi cô gái trong chiếc váy trắng đang đón nắng buổi sớm.
Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc.
Cô khẽ nhíu mày, anh khẽ cười.
Một khởi đầu khác, cho cả hai.
— Hạ Vy của kiếp này, không còn là cô gái yếu đuối nữa.