từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 4: Gặp Lại Người Đã Từng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên sau khi trọng sinh, Hạ Vy ngồi bên bàn ăn, ngửi mùi bánh mì nướng và sữa nóng mà mẹ cô chuẩn bị. Mọi thứ giản dị đến mức tim cô se lại. Trong kiếp trước, cô từng chê những bữa sáng như thế là “nhàm chán”, rồi vội vàng lao đi làm để chứng minh bản thân — cuối cùng lại đánh mất cả gia đình, lẫn chính mình.

Bây giờ, từng phút giây bình yên đều trở nên quý giá.

— “Hôm nay con định đi đâu đấy?” – mẹ hỏi, giọng nhẹ nhàng.

— “Con muốn ra ngoài một chút, có vài việc phải làm.” – Hạ Vy cười, nụ cười mang theo sự tự tin mới mẻ.

Trên đường rời nhà, gió sớm lùa qua mái tóc cô, nhẹ mà ấm. Thành phố này vẫn vậy, tấp nập, nhưng cô đã không còn là cô gái ngơ ngác năm nào. Cô biết rõ, nếu muốn thay đổi số phận, mình phải bắt đầu từ việc nhỏ nhất.

Cô đến quán cà phê cũ, nơi năm xưa từng ngồi viết bản kế hoạch khởi nghiệp. Quán vẫn còn đó, yên bình giữa khu phố đông đúc. Khi gọi ly cappuccino, cô mở máy tính, bắt đầu viết lại ý tưởng cũ — một thương hiệu thời trang nhỏ dành cho nữ sinh, hướng đến phong cách nhẹ nhàng, tự tin.

Từng dòng chữ hiện ra, rõ ràng, mạch lạc. Cô không còn do dự, không còn mơ hồ.

Đang mải miết đánh máy, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh:

— “Xin lỗi, chiếc ghế này có ai ngồi chưa?”

Cô ngẩng đầu. Cốc cà phê trên tay suýt rơi xuống bàn.

Anh — người mà cô tưởng sẽ chỉ gặp lại trong ký ức — đang đứng trước mặt.

Minh Khang.

Vẫn là gương mặt ấy: đường nét sắc sảo, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, nụ cười khiến người khác vô thức tin tưởng. Anh chưa hề thay đổi, chỉ có cô — đã khác hoàn toàn.

— “À… không, anh ngồi đi.” – Hạ Vy đáp, giọng có chút run, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống.

— “Cảm ơn. Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi?”

Cô khẽ cười:

— “Có lẽ vậy. Thành phố này nhỏ lắm.”

Anh gật đầu, mắt anh dừng lại trên màn hình laptop của cô.

— “Kế hoạch kinh doanh à? Tôi thấy có vẻ nghiêm túc đấy.”

— “Ừ, tôi đang khởi động lại một dự án cũ. Lần này muốn làm cho ra trò.”

— “Nghe có vẻ thú vị. Tôi cũng đang đầu tư cho vài startup nhỏ. Có khi nào hợp tác được không?” – Anh nói đùa, nhưng ánh nhìn lại đầy tò mò.

Hạ Vy bật cười. Cô nhớ rõ trong kiếp trước, chính tại quán cà phê này, họ đã gặp nhau theo cách tương tự — nhưng khi ấy cô là cô gái ngại ngùng, lúng túng đến đỏ mặt. Còn bây giờ, cô có thể bình thản nhìn anh, không còn sợ ánh mắt ấy khiến mình yếu mềm.

Cô đáp:

— “Nếu là duyên, biết đâu thật đấy.”

Họ trò chuyện thêm vài câu. Anh kể về công việc hiện tại, cô lắng nghe, nhận ra mọi thứ vẫn y hệt mười năm trước — anh đang trên đường xây dựng công ty riêng, vừa rời khỏi tập đoàn lớn để khởi nghiệp. Còn cô, lần này, sẽ không chỉ đứng nhìn anh từ xa nữa.

Trước khi rời đi, Minh Khang nói:

— “Tôi là Minh Khang, nếu cô cần chia sẻ hay góp ý gì về khởi nghiệp, có thể liên hệ tôi.”

Anh đưa danh thiếp. Cô nhìn dòng chữ in trên tấm thiệp — Nguyễn Minh Khang – Giám đốc điều hành MK Studio.

Lòng cô khẽ rung lên. Kiếp trước, đây là thời điểm anh mới bắt đầu, còn cô thì chỉ biết đứng phía sau ủng hộ.

Lần này, cô sẽ sánh vai, chứ không phải dựa vào.

— “Cảm ơn anh. Tôi là Hạ Vy.”

Anh thoáng dừng lại, như nhận ra điều gì, rồi cười:

— “Cái tên đẹp thật.”

Khi bóng anh khuất dần ngoài cửa quán, Hạ Vy vẫn ngồi im, nhìn danh thiếp trên bàn, khẽ siết chặt tay. Cô biết, đây chính là khởi đầu mới — nơi định mệnh cho cô cơ hội để gặp lại, nhưng với một phiên bản hoàn toàn khác của chính mình.

Cô mở laptop, gõ thêm dòng ghi chú:

“Mục tiêu đầu tiên: Ra mắt thương hiệu trong ba tháng.

Mục tiêu thứ hai: Giữ vững trái tim, không để tình cảm làm mình lạc hướng.”

Nụ cười khẽ cong trên môi.

Ngoài kia, nắng chiều rọi xuống con phố tấp nập. Giữa dòng người qua lại, một đôi mắt âm thầm dõi theo cô từ xa — chính là Minh Khang, người vừa rời đi. Anh khẽ cười, ánh nhìn pha lẫn tò mò và thích thú.

— “Hạ Vy… lần đầu tiên gặp một cô gái khiến mình muốn biết thêm nhiều như vậy.”

Còn cô, trong căn quán nhỏ, không biết rằng trò chơi duyên phận đang bắt đầu lần nữa — nhưng lần này, người chủ động sẽ là cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×