từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 5: Lời Mời Hợp Tác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Vy ngồi trong phòng làm việc nhỏ của mình — căn phòng tầng ba nơi cô từng dùng làm góc học tập thời sinh viên. Giờ đây, nó biến thành “văn phòng tạm” cho dự án khởi nghiệp mới.

Trên bàn, bản kế hoạch đang dần hoàn thiện: logo thương hiệu, chiến lược quảng bá online, dự toán chi phí… Mọi thứ cô làm đều tỉ mỉ, cẩn thận, không còn mơ hồ như trước kia.

Cô vừa đặt ly cà phê xuống thì điện thoại rung. Một số lạ gọi đến.

— “Alo, tôi nghe.”

— “Chào cô Hạ Vy, tôi là Trâm – trợ lý của anh Minh Khang. Anh có gửi lời mời cô đến văn phòng MK Studio sáng nay, nếu cô rảnh.”

Tay Hạ Vy khựng lại.

Minh Khang? Lời mời… hợp tác sao?

— “Được, cảm ơn chị. Tôi sẽ đến.”

MK Studio nằm trong tòa nhà mới ở trung tâm thành phố, thiết kế hiện đại, sang trọng nhưng không phô trương. Hạ Vy bước vào, trong lòng vẫn giữ bình tĩnh dù tim đập hơi nhanh. Lễ tân đưa cô lên tầng 9 — phòng giám đốc.

Khi cửa mở, cô bắt gặp anh đang đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt góc cạnh, chiếc sơ mi trắng gọn gàng. Anh quay lại, nở nụ cười dịu nhẹ:

— “Cô đến rồi.”

Cô gật đầu, bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

— “Anh mời tôi đến, có chuyện gì ạ?”

Minh Khang đưa cho cô một tập hồ sơ.

— “Tôi đọc kế hoạch cô viết hôm qua trên laptop. Tôi xin lỗi vì tò mò, nhưng phải nói thật… tôi ấn tượng. Ý tưởng mở thương hiệu thời trang nữ sinh có tiềm năng đấy.”

Cô hơi sững người, vừa bất ngờ vừa cảnh giác:

— “Anh xem kế hoạch của tôi? Khi nào thế?”

Anh cười, có chút ngượng ngùng:

— “Khi cô đi lấy cà phê thêm. Tôi chỉ liếc qua thôi, không nghĩ lại khiến cô khó chịu.”

Hạ Vy khẽ thở dài, nhưng không tỏ ra giận. Cô đã quá quen với việc phải giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.

— “Không sao. Dù sao nó cũng chưa phải tài liệu mật.”

— “Tốt. Vậy thì tôi có một đề nghị.” – Anh nói chậm rãi, giọng điềm tĩnh. – “Tôi muốn đầu tư vào dự án của cô.”

Hạ Vy ngẩng lên, ánh mắt thẳng thắn:

— “Tại sao lại là tôi?”

— “Vì cô có cái tôi cần — sự rõ ràng. Ý tưởng của cô không chỉ sáng tạo mà còn thực tế. Cô có tầm nhìn, và tôi tin nếu được hỗ trợ đúng cách, cô có thể đưa nó thành thương hiệu mạnh.”

Cô nhìn anh, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Trước kia, cô từng mong nghe câu này. Nhưng khi ấy, cô chỉ biết mỉm cười, không đủ năng lực để đáp lại.

Bây giờ, cô đã khác.

— “Tôi cảm ơn anh, nhưng tôi chưa chắc muốn hợp tác.” – Cô nói dứt khoát.

Anh hơi nhướn mày:

— “Lý do?”

— “Tôi cần độc lập trong dự án đầu tiên của mình. Nếu có đầu tư, tôi sẽ nhận ở giai đoạn sau, khi thương hiệu đã có nền tảng.”

Minh Khang im lặng một lúc, rồi bật cười khẽ — một nụ cười vừa ngạc nhiên vừa thú vị.

— “Cô đúng là khác với những người tôi từng gặp. Đa số đều vội vã nhận tiền, còn cô lại từ chối.”

— “Bởi vì tôi không muốn mang ơn ai, nhất là khi chưa chứng minh được bản thân.” – Giọng cô nhẹ nhưng chắc.

Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt như muốn đọc thấu suy nghĩ bên trong. Cô không né tránh. Cuối cùng, anh nói:

— “Được thôi. Tôi tôn trọng quyết định của cô. Nhưng tôi có một điều kiện nhỏ: cho phép tôi được làm cố vấn không chính thức. Không can thiệp, chỉ góp ý khi cô cần.”

Cô thoáng ngạc nhiên. Đây rõ ràng không phải là đề nghị mang tính thương mại — mà giống như một cách anh muốn giữ liên lạc.

Sau vài giây suy nghĩ, cô gật đầu:

— “Tôi đồng ý. Nhưng chỉ trong giới hạn công việc.”

Anh cười, ánh mắt dịu lại:

— “Tất nhiên rồi.”

Buổi trưa, khi rời khỏi tòa nhà, Hạ Vy đứng trước gió, lòng nhẹ bẫng. Cô biết rõ: từ giây phút này, trò chơi giữa cô và định mệnh đã bước sang trang mới. Cô đã gặp lại người đàn ông từng khiến mình đau khổ, nhưng lần này, cô là người nắm thế chủ động.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ Minh Khang hiện lên:

“Cố vấn tạm thời của cô nói rằng: Đừng quên ăn trưa.”

Hạ Vy bật cười. Nụ cười đầu tiên trong nhiều năm thực sự xuất phát từ lòng mình.

Cô nhắn lại:

“Tôi không dễ bỏ bữa đâu, anh yên tâm.”

“Tốt. Vậy hẹn gặp lại, doanh nhân nhỏ.”

Cô nhìn màn hình, lòng khẽ ấm. Duyên phận… đúng là có những lúc biết trêu người.

Nhưng lần này, cô sẽ không để nó dẫn dắt mình nữa. Cô sẽ là người viết lại câu chuyện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×