Hai tuần sau, Hạ Vy ngồi giữa căn phòng nhỏ tràn ngập ánh sáng, trên bàn là đống bản phác thảo thiết kế quần áo và những tờ giấy chi chít ghi chú. Cốc cà phê nguội lạnh từ lâu, nhưng cô vẫn chưa dừng tay.
Đã mười ngày kể từ khi cô từ chối khoản đầu tư của Minh Khang, và mọi thứ bắt đầu chuyển động. Cô đăng tuyển vài sinh viên thiết kế thời trang làm cộng tác viên, tự liên hệ xưởng may nhỏ ngoại ô, và tìm nguồn vải giá rẻ nhưng chất lượng ổn định.
Công việc nhiều đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng lạ thay — cô lại thấy vui.
Cô không còn là Hạ Vy kiếp trước — cô gái ngồi đợi sự giúp đỡ hay chờ ai đó quyết định thay mình. Lần này, cô tự đi từng bước, dù nhỏ, dù khó.
Điện thoại rung lên, giọng vui vẻ của Linh – cô bạn thân thời đại học vang lên:
— “Vy ơi, cậu thật sự định tự mở thương hiệu hả? Không định hợp tác với ai sao?”
— “Tớ định làm một mình, ít nhất giai đoạn đầu. Cậu muốn giúp thì làm PR cho tớ đi.”
— “Thế thì ngon! Tớ đang làm bên truyền thông, có mấy kênh hot, có thể đăng bài giúp.”
Hạ Vy bật cười, giọng nhẹ đi:
— “Vậy nhờ cậu nhé. Nhưng nhớ là miễn phí đấy.”
— “Rồi, rồi. Lần này tớ đầu tư công sức thôi, không lấy tiền. Cậu mà nổi, nhớ đừng quên bạn cũ nha.”
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Vy ngả người ra ghế. Ánh nắng lọt qua rèm, rọi lên cuốn sổ ghi kế hoạch. Trên bìa sổ, dòng chữ cô viết bằng bút đen vẫn còn rõ:
“Không dựa dẫm – Không sợ hãi – Không quay đầu.”
Cô mỉm cười. Nhưng ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
— “Ai vậy nhỉ?”
Cô mở cửa. Đứng trước mặt cô là người đàn ông cao ráo, áo sơ mi trắng giản dị, nụ cười quen thuộc.
— “Minh Khang?”
— “Chào cô. Tôi đi ngang qua khu này, tiện ghé thăm cô xem công việc tiến triển đến đâu.”
Hạ Vy khoanh tay, khẽ nhướn mày:
— “Nghe có vẻ như anh đang kiểm tra tiến độ của dự án đầu tư mà mình chưa được phép tham gia?”
Anh bật cười, giọng trầm ấm:
— “Cứ coi là tôi quan tâm với tư cách ‘cố vấn không chính thức’ đi.”
Cô mời anh vào. Căn phòng nhỏ chật chội, tài liệu vương vãi, vài bộ mẫu thử đang treo lủng lẳng bên cửa sổ. Anh nhìn quanh, không giấu được sự bất ngờ:
— “Cô làm tất cả… một mình?”
— “Ừ. Tôi chỉ thuê người làm ngoài giờ, còn lại tự lo.”
Anh im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
— “Khá ấn tượng. Nhưng cô cần một nhóm chuyên nghiệp nếu muốn ra mắt trong ba tháng.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
— “Tôi biết. Tôi không sợ khó, chỉ sợ bỏ cuộc.”
Minh Khang nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt cô là ngọn lửa mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai — mạnh mẽ, dứt khoát, và tràn đầy khát vọng.
Anh bước tới bàn, cầm một bản phác thảo lên.
— “Mẫu này đẹp đấy. Nhưng nếu cô chọn chất vải mỏng hơn một chút, sẽ hợp xu hướng mùa hè hơn. Tôi có thể giới thiệu vài nhà cung ứng uy tín, giá tốt.”
— “Anh đang giúp tôi đấy à?”
— “Không. Tôi chỉ góp ý trên cương vị cố vấn thôi.” – Anh nháy mắt.
Cô bật cười, cảm giác ấm áp lan nhẹ trong ngực. Giữa họ, mọi thứ vẫn giữ ranh giới rõ ràng, nhưng cũng không thiếu sự quan tâm tinh tế.
Chiều muộn, khi Minh Khang chuẩn bị rời đi, anh dừng lại trước cửa.
— “Hạ Vy.”
— “Gì thế?”
— “Tôi từng nghĩ phụ nữ khi khởi nghiệp sẽ dễ bị áp lực, nhưng cô lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ.”
Cô đáp khẽ, mắt ánh lên nụ cười tự tin:
— “Cảm ơn anh. Nhưng tôi không cần chứng minh điều đó cho ai — tôi chỉ chứng minh cho chính mình.”
Anh nhìn cô vài giây, ánh mắt sâu như hồ nước tĩnh lặng:
— “Được. Hy vọng cô sẽ luôn giữ được tinh thần đó.”
Cánh cửa khép lại, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Hạ Vy nhìn theo bóng anh khuất dần ngoài phố, trong lòng chợt có cảm xúc khó diễn tả — không phải rung động, mà là một thứ cảm giác... quen mà lạ.
Cô quay vào, ngồi xuống ghế, tiếp tục viết kế hoạch sản xuất đầu tiên. Trong đầu vang lên giọng nói kiên định của chính mình:
“Mỗi bước đi hôm nay là để không hối tiếc ngày mai.”
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn phủ màu cam nhạt lên khung trời. Một khởi đầu mới đang thật sự bắt đầu.