từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 7: Sóng Gió Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tuần sau, thương hiệu thời trang nhỏ mang tên “Vivy” chính thức bước vào giai đoạn sản xuất thử. Hạ Vy đặt niềm tin vào một xưởng may quen biết qua giới thiệu trên mạng — giá rẻ, tiến độ nhanh, chủ xưởng nói chuyện lại rất nhiệt tình.

Mọi thứ dường như đang suôn sẻ. Cô thậm chí đã có buổi chụp ảnh mẫu đầu tiên cho trang web, thuê vài sinh viên làm người mẫu bán thời gian. Không khí hào hứng bao trùm căn phòng nhỏ, khiến cô cảm thấy mọi nỗ lực của mình cuối cùng cũng có kết quả.

Cho đến buổi chiều hôm đó.

Cô nhận được cuộc gọi từ xưởng may. Giọng người đàn ông bên kia hối hả:

— “Cô Hạ Vy, bên tôi gặp chút vấn đề. Vải bị chậm giao, mà mẫu cô gửi chỉnh sửa phức tạp, chi phí tăng thêm rồi. Nếu cô không chuyển thêm tiền hôm nay, chúng tôi tạm dừng sản xuất.”

— “Dừng sản xuất? Nhưng tôi đã đặt cọc hơn nửa rồi mà!”

— “Vâng, nhưng giá nguyên liệu tăng. Không còn cách nào khác đâu.”

Điện thoại tắt. Hạ Vy ngồi chết lặng vài giây, rồi vội mở máy tính kiểm tra. Hợp đồng... không hề có điều khoản bảo vệ cô khỏi trường hợp này.

Cô bị lừa.

Người đàn ông đó rõ ràng đã tính trước, lợi dụng sự non nớt của cô trong khâu sản xuất. Họ lấy mẫu thiết kế, giữ tiền cọc, giờ chỉ cần “ngừng hợp tác” là xong.

Hạ Vy cắn môi, nỗi tức giận và bất lực dâng lên nghẹn cổ.

“Không... lần này mình không thể gục ngã nữa.”

Cô hít sâu, nhấc điện thoại, gọi cho một người duy nhất cô nghĩ có thể giúp lúc này — dù bản thân không muốn dựa vào ai.

Minh Khang bắt máy ngay từ tiếng chuông đầu tiên.

— “Alo, Hạ Vy?”

— “Tôi... gặp rắc rối.” – Giọng cô khàn đi. – “Xưởng may tôi hợp tác dừng sản xuất, giữ cả tiền cọc lẫn bản thiết kế.”

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi anh nói nhanh:

— “Địa chỉ xưởng đâu? Gửi tôi ngay.”

Một giờ sau, chiếc xe màu đen dừng trước cổng khu công nghiệp nhỏ ngoại ô. Minh Khang bước xuống cùng cô. Anh không nói nhiều, chỉ liếc qua khu nhà tôn cũ kỹ rồi quay sang cô:

— “Cô để tôi nói chuyện trước nhé.”

Bên trong, chủ xưởng — người đàn ông trung niên với bụng phệ và nụ cười giả lả — nhìn thấy họ thì lộ rõ sự bất ngờ.

— “Ơ, cô Hạ Vy, đây là...”

— “Luật sư của tôi.” – Minh Khang nói, giọng lạnh đến mức cả căn phòng im bặt.

Chủ xưởng cứng người. Anh đặt danh thiếp lên bàn, mặt không biểu cảm:

— “Anh đang giữ trái phép bản mẫu thiết kế của cô ấy. Tôi khuyên anh nên hoàn tiền đặt cọc và cam kết không sao chép, nếu không, tôi sẽ gửi hồ sơ vi phạm sở hữu trí tuệ lên Sở công thương ngay.”

Người đàn ông nuốt khan, ánh mắt lo lắng.

— “Chuyện này... hiểu lầm thôi. Tôi sẽ trả tiền ngay.”

Chưa đầy mười phút sau, Hạ Vy nhận lại toàn bộ số tiền đặt cọc. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm ơn.

Ra khỏi xưởng, gió thổi mạnh, tóc cô bay tán loạn. Minh Khang mở cửa xe, khẽ nghiêng đầu nhìn cô:

— “Cô giỏi thật, dám làm một mình mà chỉ thiếu chút nữa bị nuốt sống.”

Hạ Vy mím môi, không biết nên cười hay nên khóc.

— “Tôi tưởng mình đã cẩn thận rồi. Vậy mà vẫn sơ suất.”

— “Sai lầm đầu tiên không đáng sợ. Điều đáng sợ là không dám làm lại.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên định.

— “Tôi nói thật nhé, Hạ Vy. Cô có tiềm năng, nhưng nếu không có đội ngũ hỗ trợ, cô sẽ phải trả giá nhiều lần như hôm nay.”

Cô cúi đầu, giọng nhỏ đi:

— “Tôi biết... nhưng tôi không muốn lại dựa vào ai.”

— “Dựa vào ai đó không có nghĩa là yếu đuối. Đôi khi, biết tin tưởng đúng người cũng là một dạng trưởng thành.”

Câu nói ấy khiến cô lặng im. Gió chiều phả qua, mùi nắng và bụi hòa vào không khí, nghe thật rõ ràng mà ấm áp lạ.

Sau một hồi im lặng, Minh Khang mỉm cười:

— “Tôi có người quen trong ngành may mặc, xưởng nhỏ nhưng uy tín. Nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu. Lần này không cần tiền, chỉ là giúp cô đứng dậy nhanh hơn thôi.”

Hạ Vy nhìn anh, ánh mắt dao động.

Cô đã thề sẽ tự lập. Nhưng cũng hiểu rằng, kiêu ngạo đôi khi khiến người ta lạc lối. Anh không ép cô, chỉ lặng lẽ đứng đó — như một bờ vai mà cô biết có thể dựa, nhưng không bắt buộc.

Cuối cùng, cô khẽ gật đầu:

— “Cảm ơn anh. Tôi sẽ nhận lời… nhưng chỉ lần này thôi.”

Anh bật cười:

— “Lần nào cô cũng nói ‘chỉ lần này thôi’. Tôi chờ xem cô sẽ nói câu đó bao nhiêu lần nữa.”

Cô mím môi, vừa bực vừa buồn cười.

Nhưng trong lòng, một góc nhỏ đã mềm đi.

Tối đó, khi về đến nhà, Hạ Vy mở cuốn sổ kế hoạch. Ở trang cuối, cô thêm dòng chữ mới:

“Thất bại không đáng sợ. Điều đáng sợ là từ chối bàn tay muốn kéo mình lên.”

Cô khẽ mỉm cười. Ánh đèn bàn hắt xuống, phản chiếu lên đôi mắt sáng long lanh — không còn run rẩy, mà là ánh sáng của người biết rõ mình sẽ đi về đâu.

Ngoài kia, Minh Khang đang ngồi trong xe, nhìn dòng tin nhắn vừa gửi:

“Cố lên, cô gái mạnh mẽ. Lần này, đừng quên rằng tôi ở đây.”

Và ở căn phòng nhỏ trên tầng ba, Hạ Vy khẽ nhắn lại chỉ hai chữ:

“Cảm ơn.”

Nhưng sâu trong tim, cô biết — cuộc hành trình của “Vivy” mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×