từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 8: Khi Thành Công Bắt Đầu Gõ Cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ rắc rối với xưởng may, Hạ Vy trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết. Cô dành cả tuần để nghiên cứu quy trình sản xuất, tìm hiểu các nguồn cung uy tín và ký kết hợp đồng rõ ràng với từng đối tác. Lần này, cô không còn là tiểu thư ngây thơ tin người của kiếp trước — mà là một người phụ nữ đã học cách tự bảo vệ chính mình.

Nhờ sự giới thiệu của Minh Khang, cô hợp tác với một xưởng nhỏ nhưng có tiếng về chất lượng. Mọi khâu sản xuất đều được giám sát chặt chẽ, từng mẫu váy, đường kim, mũi chỉ đều đúng như thiết kế cô vẽ. Khi lô hàng đầu tiên hoàn thành, Hạ Vy gần như muốn rơi nước mắt.

— “Đẹp thật…” – cô khẽ thốt lên khi nhìn thấy chiếc váy trắng đơn giản mà tinh tế, ánh sáng hắt qua lớp voan mỏng khiến cả căn phòng như sáng bừng.

Minh Khang đứng bên cạnh, khoanh tay cười nhạt:

— “Tôi nói rồi mà, cô có con mắt thẩm mỹ rất tốt. Chỉ cần chọn đúng người đồng hành, cô sẽ còn đi xa hơn nữa.”

Hạ Vy quay sang nhìn anh, đôi môi cong nhẹ:

— “Vậy lần này, tôi nợ anh một lời cảm ơn thật lòng.”

Anh hơi nghiêng đầu:

— “Tôi sẽ giữ món nợ đó. Biết đâu mai mốt đổi thành một bữa tối chẳng hạn?”

Cô bật cười, không nói thêm gì. Nhưng nụ cười ấy lại khiến tim anh hơi chao đảo — nụ cười dịu dàng mà kiêu hãnh, như ánh nắng đầu hạ len qua tán lá.

Khi cửa hàng online “Vivy” chính thức mở bán, Hạ Vy không kỳ vọng quá nhiều. Cô chỉ hy vọng có thể bán được vài chục chiếc để lấy vốn xoay vòng. Nhưng chỉ sau ba ngày, lượng đặt hàng vượt gấp đôi dự kiến.

Những bài đăng quảng bá trên mạng xã hội, do chính cô tự viết, lan truyền nhanh chóng. Cô không dùng người mẫu chuyên nghiệp, chỉ chụp những bức ảnh tự nhiên, ánh sáng nhẹ và nụ cười thật. Khách hàng bình luận:

“Nhìn cô gái trong ảnh như có năng lượng tích cực.”

“Trang phục nhẹ nhàng, nữ tính mà vẫn thanh lịch. Tôi đặt luôn hai chiếc.”

Mỗi lần đọc phản hồi ấy, Hạ Vy đều cảm thấy một niềm vui nhỏ nhen nhóm trong ngực. Cô không còn là người phụ nữ chỉ biết chờ đợi sự công nhận của người khác. Giờ đây, cô tự tạo ra giá trị của mình.

Tối hôm ấy, Minh Khang nhắn tin:

“Chúc mừng ‘Vivy’ đạt 100 đơn hàng đầu tiên.”

Cô đáp lại:

“Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn còn xa mới gọi là thành công.”

“Tham vọng là điều tốt. Nhưng đừng quên tận hưởng từng bước đi.”

Hạ Vy nhìn tin nhắn ấy thật lâu. Trong lòng cô có chút ấm áp, xen lẫn cả… lo lắng. Cô không muốn mình lại dựa dẫm quá nhiều vào anh, nhưng cũng không thể phủ nhận — mỗi khi nghe giọng nói trầm ấm của Minh Khang, cô thấy yên tâm đến lạ.

Một tuần sau, “Vivy” được mời tham gia triển lãm khởi nghiệp thời trang trẻ tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Đây là cơ hội vàng để thương hiệu non trẻ được chú ý, nhưng đồng thời cũng là thách thức lớn.

Đêm trước buổi triển lãm, Hạ Vy gần như thức trắng. Cô sắp xếp lại từng bộ váy, từng thẻ sản phẩm, chỉnh từng chi tiết nhỏ trên bảng giới thiệu.

Khi đồng hồ điểm 5 giờ sáng, cô khoác áo khoác mỏng, soi mình trong gương. Ánh mắt trong gương không còn là ánh mắt nhút nhát của cô gái từng bị lừa gạt, bị phản bội. Đó là ánh mắt của người biết mình đang làm gì, và biết giá trị thật của bản thân.

— “Chào buổi sáng, Hạ Vy mới.” – cô mỉm cười với chính mình.

Triển lãm bắt đầu nhộn nhịp từ sớm. Gian hàng “Vivy” tuy nhỏ nhưng nổi bật nhờ tông màu trắng – be tinh tế. Những bộ váy mang hơi hướng “nữ tính hiện đại” khiến nhiều người dừng lại.

— “Thương hiệu mới à? Nhìn thiết kế thanh thoát thật.”

— “Chất liệu đẹp ghê, lại còn giá hợp lý nữa.”

Hạ Vy đứng phía sau quầy, lễ phép chào từng khách hàng, nụ cười luôn thường trực. Giữa đám đông, cô bỗng thấy Minh Khang bước đến — dáng người cao lớn, vest đen chỉn chu, đôi mắt nhìn cô như mang theo niềm tự hào lặng lẽ.

Anh tiến lại gần, thấp giọng:

— “Tôi đến xem ‘nữ doanh nhân’ của chúng ta biểu diễn.”

Cô bật cười:

— “Nếu anh còn gọi vậy, tôi sẽ tính thêm lãi vào bữa tối trả nợ đấy.”

— “Tốt thôi. Miễn là có dịp mời.”

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc — ấm áp, dịu dàng, và có chút gì đó không nói thành lời.

Chiều hôm đó, khi sự kiện kết thúc, một phóng viên nhỏ của tạp chí Phong Cách Trẻ đến xin phỏng vấn cô.

— “Cô Hạ Vy, thương hiệu ‘Vivy’ đang gây chú ý trong giới khởi nghiệp. Cô có điều gì muốn nhắn nhủ đến những cô gái đang bắt đầu giống mình không?”

Hạ Vy im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

— “Nếu có một điều tôi muốn gửi gắm, thì là: đừng sợ thay đổi. Đôi khi, phải gục ngã một lần mới biết mình mạnh mẽ đến đâu.”

Phóng viên mỉm cười, còn Minh Khang – đứng phía xa – khẽ gật đầu.

Cô không biết, chính khoảnh khắc ấy, bức ảnh chụp cô cùng câu nói đó sau này sẽ trở thành hình ảnh lan truyền khắp mạng xã hội — đánh dấu bước đầu tiên cho hành trình vươn lên của “Vivy”.

Và trong khi ánh đèn buổi chiều đổ xuống, Hạ Vy nhìn về phía Minh Khang, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng không thể giấu.

Có lẽ… lần này, cô không chỉ đang xây dựng lại cuộc sống của mình, mà còn mở ra một cơ hội cho trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×