Ta nhìn về phía nàng, ở lúc giao nhau lại phát hiện một giọt nước mắt chảy xuống trên má nàng! Nhưng, khi chúng ta lần nữa giao nhau mà qua , giọt nước mắt ấy đã không còn nữa!
Ta vốn ngẫu hứng mà hát, nhưng không ngờ lại lần nữa làm nàng hiểu lầm, muốn giải thích rồi lại nuốt lời muốn nói trở về. Tâm tình của nàng lúc này ta có thể lý giải, vẫn không nên chối bỏ thì hơn, nàng và Nhiếp Quang đều thương yêu Liệt Minh Dã từ đáy lòng…
Đêm khuya nhân tĩnh, hai người chúng ta rời khỏi vườn tự trở về nơi ở của mình.
Dùng nước nóng uống đan dược, ta đem bột “Kinh lan thanh thảo” bốc lên một nắm để vào giữa cái bồn dẹt châm lên. Hương thơm mát lập tức lan ra, cùng một loại với hương cỏ nghe thấy sau khi tỉnh dậy! Khuôn mặt đáng yêu tuấn tú của Thảo Hồ hiện lên trong đầu, khóe miệng câu vểnh lên, may mà có hắn, ngày sau nhất định phải đa tạ ân cứu mạng dưỡng sinh của hắn!
Ngửi mùi cỏ tươi mát, ta tiến vào mộng đẹp, chưa bao giờ có một khắc cảm giác đi ngủ là việc mỹ diệu khát cầu thế này!
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, đúng lúc ta đang ngủ say sưa thì đột nhiên nghe thấy “Phanh” vang lên, tiếng động đột ngột vang giữa đêm khuya yên tĩnh phá lệ kinh người! Ta bị dọa tỉnh, trái tim “Bang bang bịch” đập mất tiết tấu.
Ở nơi cửa phòng rộng mở đứng một đạo nhân ảnh tóc tai bù xù, dụi mắt nhìn kỹ, khóe miệng tức thì co rút, thấp giọng mắng, “Liệt Minh Dã, ngươi lại mộng du rồi!”
Liệt Minh Dã lảo đảo hướng giường đi tới, ta phát cáu nhảy xuống giường đem cửa phòng đang mở rộng khép lại, xoay người trừng mắt nhìn bóng dáng bò lên trên giường của hắn nghiến răng. Thật sự là “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời “, mọc hai cái tay không có một chút tác dụng, chỉ biết dùng chân đạp!
Từ lỗ mũi phun ra một cỗ nhiệt khí, ta từ đuôi giường bò lên trên giường nằm vào phía bên trong. Mới nằm xuống không quá ba giây, hắn ở sườn phía ngoài lập tức giống như bạch tuộc dính đến, còn một đầu chui vào trong lòng ta, còn như trẻ con dùng trán cọ cọ vạt áo trước ngực ta, cánh tay cũng nắm lấy eo ta.”Ưm…” Than nhẹ một tiếng, ngừng cọ, lẳng lặng thiếp đi.
Ta khóe miệng co rút ba lần liên tiếp, trừng mắt nhìn hắn ở trong lòng phun thô khí. Xú tiểu tử , cứ mộng du là liền chạy tới tìm ta, coi ta là gối ôm sao? !
Bị hắn ôm rất chặt, ta đẩy vài cái đẩy không ra, ngược lại đổi lấy giam cầm càng chặt. Sau vài lần thì bỏ cuộc, theo hắn đi…
Ngủ được mơ mơ màng màng, ngực chợt bị dùng sức chụp đánh, làm ta đang sắp ngủ lần thứ hai bừng tỉnh. Ta kinh suyễn hướng trước ngực nhìn lại, chỉ thấy Liệt Minh Dã đang vỗ ngực ta hàm hồ lẩm bẩm, “Không có sữa rồi…”