Nước mắt làm hắn nhíu mi, cánh môi cũng mím chặt một chút, nhưng cũng không nói gì.
“Tiểu Lạc, Thương Sí đang gọi muội này.” Mục Liễu Nhứ đem tiểu Thương Sí ôm tới trước mặt ta, gọi tâm thần ta trở về.
Ta thu lại ánh mắt đặt trên mặt Liệt Minh Dã chuyển về phía nàng, nàng cười gật đầu với ta. Ta cảm động, kích động, hai tay run rẩy tiếp nhận tiểu Thương Sí ôm vào lòng. Người hắn mềm quá, nhẹ quá, cái cảm giác da thịt ấm áp làm ta một ngơ ngẩn một hồi, ngàn trông vạn chờ chính là giờ khắc này, phảng phất giống như nằm mộng!
“À! À! Ha a ~~~” tiểu Thương Sí vừa chuyển tới trong lòng ta lập tức trở nên hiếu động lên, chân bé đạp đá, cánh tay vung vẩy, tiểu quyền đầu còn tại dưới mi mắt ta lắc qua lắc lại. Hắn đáng yêu đến thế khiến ta nín khóc mỉm cười, thích vô cùng! Nhịn không được đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán non mềm đáng yêu của hắn.
“À ha!” Tiểu Thương Sí bị ta hôn xong hai tròng mắt cũng cười híp lại luôn, cái miệng nhỏ nhắn há được thật lớn, phấn lưỡi theo cười mà nhẹ nhàng rung động.
“Lăng Tiểu Lạc!” tiếng gầm cáu kỉnh của Liệt Minh Dã làm ta giật mình, cả người chấn động, đột ngột, trái tim đập chệch một nhịp. Tiểu Thương Sí trong lòng cũng ngừng cười, hai người chúng ta song song hướng hắn nhìn lại… Ớ! Hảo một khuôn mặt ngập tràn bất mãn!
Hắn nghiến răng, oán hận lần lượt trừng qua hai chúng ta, trừng xong nghiến răng nghiến lợi nói, “Một ngày ba bữa nha đầu sẽ đưa sữa dê cho ngươi, đút cho Thương Sí cẩn thận một chút, nếu làm hắn bị sặc, ta tuyệt không tha cho ngươi!” Dứt lời, bắp thịt trên mặt co rút, hung hăng mà trừng ta một cái, không để ý tới ta phản ứng thế nào, tức giận dùng lực phẩy ống tay áo lớn bước rời đi.
“Phốc ——” Mục Liễu Nhứ che miệng cười, một mặt diêu thủ, một mặt lấy đầu ngón tay khẽ chọc má của ta, trêu chọc mập mờ nói, “Muội nhé, lực chú ý toàn đặt vào Thương Sí, Minh Dã ghen rồi.” Ngữ tất, cũng không để ý tới phản ứng của ta, đi thẳng.
“…” Ta trợn mắt há mồm, không nói được gì, nhìn bóng lưng hai người họ trước sau rời đi hảo một hồi lâu mới “Đằng” một cái đỏ mặt. Liệt Minh Dã ghen? Không, không thể nào…
Cái chụp của Tiểu Thương Sí gọi sự chú ý của ta trở về, ta lắc lắc đầu đem bóng dáng hục hặc khó chịu của Liệt Minh Dã đuổi đi. Ở trên trán tiểu Thương Sí hôn liền ba cái, mừng khấp khởi nói, “Hảo bảo bối của vi nương, nương nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố con!”
“À! À! Ha!” Tiểu Thương Sí cười híp mắt, toét miệng đá chân, huy quyền, tựa như có thể nghe hiểu lời ta nói.
Ta ôm hắn vui mừng hớn hở rời “Cúc uyển” trở lại nơi ở của mình, nhi tử trong lòng, thế gian này còn gì có thể cùng so sánh? Lại còn gì có thể làm người ta cao hứng hơn việc này nữa chứ!