Âm rơi, đổi lấy tiếng cười cực kỳ từ tính của hắn, “Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Thật là một cái miệng biết ăn nói, thật làm bản vương rửa mắt mà nhìn!”
“Thân vương quá khen.” Ta cười nhạt đáp, muốn cầu chính mình bảo trì bình thường, đừng bị tác động bởi lời hắn. Tính nguy hiểm của hắn làm ta không thể không xốc lên mười hai phân tinh thần cẩn thận ứng phó, nếu không bắt gặp chuyện xấu của hắn và Dung phi, có lẽ ta sẽ không phải như thế này.
“Bản vương từ trước tới giờ không biết đồng dưỡng tức của Liệt Minh Dã thâm minh đại nghĩa, trung can nghĩa đảm với triều đình như thế đấy.” Hắn đột ngột chuyển đề tài, chân mày nhướng cao, khóe miệng uốn lên thành một đường cong yêu mị mê người, tựa như khen ngợi, tựa như cười nhạo.
Nghe vậy, ta giật mình một cái, sau đó chỉ thấy toàn thân như bị mũi nhọn xuyên thứ! Ta sơ suất quá, mấy câu hồi đáp lúc trước hoàn toàn không đúng! Ta là đồng dưỡng tức của Liệt Minh Dã! Ta vĩnh viễn đều không thể nào nhớ được điểm ấy!
Trong lòng âm thầm kêu hỏng rồi, khôn khéo nham hiểu “Đức thân vương” trong lúc nhất hỏi nhất đáp đã nhận ra sự khác biệt của ta, lại còn lấy lời đối thoại đường đường chính chính cuốn ta vào cái bẫy rập mà hắn đã giăng sẵn! Chết tiệt ta thật ngốc mà! Quá ngốc!
Việc đã đến nước này hối hận cũng vô dụng, ta bây giờ vì nói sai mà sắp thành kẻ bại trận, phải lập tức bổ cứu mới là thượng sách! Nghĩ đến đấy, liễm đi sắc mặt khẽ biến, cười dài nói, ” Dân nữ đê tiện, chẳng qua là thiếu gia trung tâm vì nước, hầu hạ thiếu gia năm rộng tháng dài tự nhiên sẽ học được một chút đạo lý làm thần tử.” Nghe có chút khiên cưỡng, nhưng đã chẳng còn cách nào khác.
Lời vá víu của ta không nhận được hồi đáp của hắn, chỉ thấy hắn hơi nắm quyền, một tay đỡ trán lười biếng cười nhìn ta, nét cười chỉ giới hạn nơi khóe miệng, nó làm người ta sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
Tiếp đó là khoảng thời gian giằng co nhau, chắc chắn hắn tuyệt không tin tưởng lời ta vừa nói, cho nên lấy tĩnh chế động. Tuy rằng vậy, ta cũng không thể thua, nếu hiện giờ mà thua, thì kéo theo Liệt Minh Dã cũng mất thể diện!
Trong phòng cực kỳ yên lặng, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, ta thì đáp lại bằng nụ cười bình thản. Một lời nói sai sẽ lâm vào cục diện lưỡng nan, ta ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, bất quá là chơi chiến thuật tâm lý, không cần sợ, chỉ cần bình tĩnh thôi!
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, chúng ta cứ như vậy vừa cười nhìn lẫn nhau, không ai mở lời trước. Chính xác mà nói là không thể mở lời trước, bằng không sẽ thua một ván này!
Đúng lúc hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau giằng co chưa phân thắng bại thì cửa phòng vang lên, nghe thấy thế hai chúng ta đều không ai thưa, vẫn như cũ nhìn nhau.
Không được đáp lại, người gõ cửa tự động đẩy cửa vào, thấy ta và “Đức thân vương” hai bên tương vọng thì sững ra, sau đó vươn một cái tay ra lắc lắc trước mặt ta, đồng thời nghi hoặc gọi, “Lăng cô nương?”
Nghe vậy, không thể nào giả vờ không thấy, ta thuận theo hắn lắc lư thu ánh mắt đối chọi với “Đức thân vương” về hướng về phía hắn, cười hỏi, “Đã thu xong bảo bối rồi hả?”
Thảo Hồ ngó ngó ta, ngó ngó “Đức thân vương”, ta thu hồi ánh mắt trước, “Đức thân vương” hiện đang ngập tràn tiếu ý quan sát ta. Tuy là Thảo Hồ cắt ngang, nhưng ta vẫn thua rồi…
Nghiêng đầu ngó thử sắc trời bên ngoài, mặt trời đã hạ xuống đằng Tây, đã gần tới hoàng hôn. “Thời giờ không còn sớm, dân nữ nên trở về thôi, cáo từ.” Ta nhẹ cười hướng “Đức thân vương” phúc thân hành lễ, rồi lại hướng Thảo Hồ cười tạm biệt, dưới hai tầng ánh mắt của bọn họ ly khai thư phòng. Thật rõ ràng, ánh nhìn của kẻ trước tựa như châm xuyên vào da thịt!