Thấy thế, ta trước là ngẩn ra, sau thì cười lắc đầu. Hắn nha, thật là cái tên tham lam mà~~~ tay chống má, ngồi trên tảng đá chờ hắn.
Hắn cẩn thận đào đất, để tránh đụng hư mất thang vật tiên mỹ* mọc từng cụm giữa trời đông giá rét ấy. Vốn đào ra bạch cô đã đứng lên, lại chẳng hiểu sao ngồi xổm trở lại, còn phát ra một tiếng ngờ vực, “Hửm?”
*thang: thuốc/ canh, anh bảo ăn thử chắc là canh chứ nhỉ (aaaaaaaaa~~) , tiên mỹ = ngon
Không hiểu hắn thấy được cái gì rồi, ta từ trên đá đứng lên đi về phía hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh. Phía bên phải trong cái hố vừa đào, một vật vàng chóe lờ mờ hiện ra.
Hai chúng ta nhìn nhau, hắn phủi đất ra làm vật màu vàng kia lộ ra một góc nhỏ. Ta cầm cái góc ấy khẽ lay, từ phẩm chất mà xem có thể đoán ra là một mảnh lụa thượng thừa.
Đào bạch cô lại đào ra một thứ khác, việc này khiến lòng tò mò của hai chúng ta tăng vọt. Dưới sự thúc giục của ta, hắn dùng xẻng từng chút từng chút đào xuống, một bên đào, một bên gạt bỏ bụi đất vướng bận. Không bao lâu, tấm lụa màu vàng hoàn toàn lộ ra, hơi phồng phồng, bên trong dường như bọc một vật gì đó.
“Mở ra nhìn thử xem!” Lòng hiếu kỳ càng lúc càng mạnh, ta đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, chôn dấu tận trong núi sâu, hắn là bọc hi thế trân bảo nhỉ?
Hắn áng áng trọng lượng của tấm lụa vàng, trong miệng lẩm bẩm “Không nhẹ”, nhón lấy một góc trong đó đem tầng tầng tơ lụa bọc ngoài bóc ra.
Khi vật bên trong hiện ra trước mắt thì hai chúng ta đồng thời phát ra tiếng kêu thảng thốt, không tưởng tượng nổi bật khen, “Giống y như thật!”
Vật trong đó là một con thỏ ngọc, ước chừng lớn bằng lòng bàn tay của người lớn, từ đầu thỏ đến đuôi thỏ đều từ bạch ngọc điêu khắc mà thành. Chỉ là chôn ở trong đất không được bảo dưỡng, khí ẩm và đất bẩn tẩm vào trong ngọc hình thành tỳ vết.
“Quả giống y như thật, giống như vật còn sống vậy!” Ta thán phục thủ pháp tinh công tỉ mỉ tuyệt diệu ấy, vuốt ve thân thỏ bóng nhẵn tán thán không ngớt.
“Không chỉ ngọc thỏ rất giống thật, cô xem tấm lụa này xem, trên mặt còn thêu rất nhiều con thỏ nhỏ!” Hắn đem tấm lụa rải trên lòng bàn tay, một mặt ngắm nghía, một mặt ca ngợi.
Nghe thế, ta chuyển ánh mắt qua. Quả thật, con thỏ nhỏ rất sống động, có tĩnh có động, không thua gì con thỏ điêu khắc!
Hai người chúng ta đối với thỏ ngọc và tấm lụa hết khen lại khen, tầm mắt mấy lần bịn rịn không dời đi được. Ta quyến luyến không rời đồng thời cũng đang đoán xem là ai chôn mấy thứ này xuống đất? Từ kỹ thuật chế tạo và phẩm chất của thỏ ngọc và tấm lụa mà xem hẳn phải là gia đình phú quý.
Chợt nghe Thảo Hồ rít một hơi, ta gác lại suy đoán nhìn qua bên hắn, chỉ thấy hắn đang túm chặt góc dưới bên phải tấm lụa nhìn chăm chăm. “Làm sao thế?” Ta buồn bực hỏi.
“Là máu!” Hắn hoảng sợ nói, nắm chặt tấm lụa đưa tới trước mặt ta.