Ta chạy tới trước mặt hắn dừng lại, nhìn gần mới thấy trong giỏ toàn là “Đông dã bạch cô” ! Hơi thở dốc, một mặt nói với hắn, một mặt hơi cười với quản gia, “Tại sao không vào phủ?” Quản gia đáp lại một nụ cười ôn hòa.
“Việc ấy. . . . ” Thảo Hồ gãi má một cái, ngó ngó quản gia, ngó ngó vào trong phủ, có chút mắc cỡ đáp, “Ta sợ làm phó soái hiều lầm.”
Nghe đoạn, ta ngẩn ra, cảm động theo sau lẻn vào đáy lòng. Phiền hắn nghĩ chu đáo như thế, biết Liệt Minh Dã coi hắn là “cái đinh trong mắt”, “cái gai trong thịt” mà không vào phủ. ” Giữa ta với ngươi là quang minh lỗi lạc, sao phải sợ nhàn ngôn toái ngữ!” Ta lớn tiếng nói, cố ý để người ngoài nghe được, kéo hắn vào phủ, “Đi, chúng ta vào trong vườn!”
Không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc hạ nhân ném tới lúc đi qua, nếu để ý cái này, để ý cái kia, cuộc sống còn có nhạc thú gì nữa? Ta sao có thể quen được bằng hữu tâm đầu ý hợp chứ?
Ngồi trên bàn đu dây, hắn cười tủm tịm đặt giỏ trúc xuống, chỉ vào “Đông dã bạch cô” trắng noãn mập mạp nói, “Dùng nấm này nấu canh thì chỉ cần thêm vào hành, gừng, tỏi, dầu vừng với muối, còn lại không cần thêm, thế mới có thể bảo lưu cái hương vị tiên mỹ của bạch cô!: Nói xong, hắn liếm môi dưới, thật giống như đã uống đến dã vị cô thang* rồi.
*dã vị: món ăn dân dã
cô: nấm
thang: canh. Ghép lại thành món canh nấm dân dã :D
Thấy vậy, ta cười “phốc” một tiếng, một bên lắc bàn đu dây, một bên chế nhạo, “Thật nhìn không ra, y si nhà ngươi đối với ăn uống cũng có chút nghiên cứu.”
Nghe thế, hắn “A?” một tiếng, ngừng lắc, vuốt cằm suy nghĩ lời ta nói, lẩm bẩm nói, “Y. . . si. . . . . ” Lẩm bẩm xong tay phải nắm quyền đập vào lòng bàn tay trái, tán đồng, “Tên gọi này không sai, thích hợp với ta!” Hắn chẳng những không bực, ngược lại cười cong cả mắt, tự mình đọc lại, “Y si. . .y si. . . . A a. . .”
“Trời ạ, ngươi — ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Ta kìm không được thôi thúc muốn cười, tay trái ấn bụng, tay phải nắm xích sắt của bàn đu dây, ngồi trên đó cười đến ngả nghiêng. “Thảo Hồ, ngươi quả thật là si rồi! Cười chết ta! Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”
Ở cùng một chỗ với hẵn vĩnh viễn đều là vô cầu vô thúc như thế, sự thành thật và khả ái của hắn khiến người ta yêu thích không rời ra được! Ta cười lớn, không cần lo lắng hắn sẽ tức giận. Hắn cũng cười to, chẳng hề thấy không thích hợp tẹo nào, trong mắt hắn sợ là cực kỳ thích cái danh ”Y si” này!
Chúng ta lắc bàn đu nói cười, nói chuyện trên trời dưới đất, tiếng cười từng đợt từng đợt vang vọng chung quanh vườn, ngay cả mùa đông lạnh lẽo này cũng vui cười mà có chút ấm áp, không còn rét cắt da cắt thịt như trước nữa.
Trò chuyện một hồi lâu, thẳng đến lúc trời sâm sẩm tối mới tiễn Thảo Hồ đi, để tránh hắn và Liệt Minh Dã đụng mặt nhau gây rắc rối, đồng thời phân phó phòng bếp ấn theo phương pháp đơn giản mà Thảo Hồ nói nấu cô thang.
Đến bữa tối, vừa tiến vào thiện thính liền ngửi thấy mùi nấm thơm phác mũi. Liệt Minh Dã kinh ngạc mở to mắt, tới trước bàn nhấc nắp bát canh lên. Vừa mở, mùi hương càng mê người xộc thẳng vào mũi. “Thật thơm!” Chưa nếm, hắn trước tán thưởng.
Ta múc một bát cô thang cho hắn, đưa cái thìa qua, cười dài nói, “Thử xem.”
Hắn đỡ lấy, đưa tới mũi ngửi vài cái, rồi mới múc một thìa uống. Thấy hắn nếm xong con mắt cũng tỏa sáng lên, ta biết rõ còn hỏi nói, “Mùi vị thế nào?”
“Uống ngon! Tiên mỹ!” Hắn gật gật đầu, ngồi xuống, liên tiếp múc vài thìa lên thưởng thức, cười phải giống như em bé được ăn kẹo đường vậy.