Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 244: Năm tháng điên cuồng


trước sau


Mở trừng mắt nhìn Thảo Hồ cầm dao cắt da thịt của Liệt Minh Dã tách ra, tiếng dao cắt thịt trong u động này càng trở nên chói tai.

“A. . .” Liệt Minh Dã dù đã cắn áo choàng, nhưng vẫn rên rỉ ra tiếng, hai tay tóm chặt lấy rơm rạ.

Thảo Hồ từng chút từng chút mở rộng phạm vi cắt, đầu mũi tên không vào quá sâu, sau khi cắt ra hắn dùng tay vạch thịt ra, bỏ dao cầm cái kẹp lên đưa vào trong phần thịt, vừa móc vừa kẹp ra.

Liệt Minh Dã đau đến mức chân trái vẫn run lên từng chặp, máu cũng từ vết thương trào ra ngoài. Khuôn mặt không huyết sắc chuyển sang trắng bệch, cơ mặt co giật liên tục, hàm răng cắn chặt, tiếng răng nghiến vào áo choàng nghe được rõ ràng.

Ta cũng không thể nhìn nổi nữa, xoay mặt ra phía cửa động, bàn tay giơ hỏa sổ run rẩy không ngừng.

Hắn chỉ kêu một tiếng, sau đó không có lấy một nửa tiếng rên. Ta liếc qua khóe mắt, thấy hai mắt hắn nhíu lại thành một đường nhìn chòng chọc vào đỉnh động, trên mặt mồ hôi túa ra như tắm, mặt cũng trắng bệch khác người!

Ta nắm chặt tay phải đặt trước ngực, tiếng kẹp cùng tiếng thở dốc của hắn quanh quẩn trong u động. Không có thuốc tê, không có dụng cụ y tế đầy đủ, cứ thế cắt thịt lấy tên, phải đau đến mức nào? Ta không cách nào tưởng tượng được!

Phảng phất như đã qua thật lâu, lại phảng phát như chỉ là một cuộc giải phẫu bình thường, khi Thảo Hồ hô to một tiếng “Lấy ra rồi”, ta vội vàng nhìn qua, đầu mũi tên lạnh lẽo pha lẫn với máu “đông” một tiếng rơi xuống đất, miệng vết thương phanh ra đến kinh người!

Thảo Hồ qua loa lau mồ hôi trên trán, rồi nhanh chóng xử lý vết thương, tiến hành băng bó. Khi mọi thứ xong xuôi thì thân mình căng cứng của Liệt Minh Dã đột nhiên mềm xuống, khớp hàm nghiến chặt cũng từ từ lỏng ra, hơi thở cuối cùng cũng không còn dồn dập dọa người nữa.

Thấy thế, ta rút áo choàng khỏi miệng hắn, trong miệng hắn và trên áo đều có máu, đủ thấy hắn cắn chặt đến thế nào! Vẻ mặt hắn hoảng hốt, ánh mắt lờ đờ, mí mắt run rẩy co giật, mắt trợn trắng lên, đầu lệch ra một bên.

*Còn đâu vẻ đẹp chai ngời ngời của Dã đệ ~

“Thiếu gia!” ta kinh hô, trái tim mới hạ xuống giờ lại lần nữa lơ lửng treo cao!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!