Hiệp thứ nhất chỉ là so chiêu, chưa thấy có gì không ổn, nhưng mấy hiệp tiếp theo ta liền phát hiện bất đồng! Đừng xem thiếu niên gầy gò, nhưng khí lực lại lớn phi thường, vài lần áp chế song giản của Liệt Minh Dã, khiến hắn không thể xoay trở. “Bang” một tiếng, Liệt Minh Dã bị chấn đến mức song giản suýt nữa rời tay, may mắn phản ứng nhanh nhạy mới chưa để thiếu niên đắc thủ.
Một kích này của thiếu niên có lẽ là đã sử mấy phần khí lực, thấy song giản tời lòng bàn tay Liệt Minh Dã lại bị bắt trở lại, lập tức nhướng mày, hứng thú càng đậm hơn, xem bộ dạng ấy cực giống như cửu phùng đối thủ.
Trong điếm rất tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng binh khí giao nhau thì không nghe gì khác. “Đức thân vương” ngừng uống trà, chống cằm ngồi nhìn chiến cục, khóe miệng như cười như không, tựa như đang nghĩ gì đó, Hoàng thượng lúc thì uống trà, lúc thì nhấc mắt liếc nhìn chiến huống một cái; Trang phi từ đầu tới cuối đều lộ hứng thú, chỉ vào LIệt Minh Dã và thiếu niên kề tai thì thầm với Hoàng thượng.
Thấy thế, trong lòng ta bực lên, cảm thấy những kẻ bề trên như bọn họ thật khiến người ta chán ghét, bọn họ đây là coi Liệt Minh Dã làm con tốt sai sử, để hắn đi chém giết, còn mình thì ngồi không hưởng lộc.
“Bang, bang, bang” tiếng binh khí chạm nhau lúc khinh, lúc trọng, lúc cấp, lúc hoãn, Liệt Minh Dã tuy lực không bằng người, nhưng nhờ vào trụ cột vững chắc cùng sự luyện tập khắc khổ thường ngày cũng có thể đấu giằng co với thiếu niên, trên trán hai bên đều mướt mồ hôi.
“Có thể đánh với ta 30 hiệp, ngươi vẫn là người đầu tiên!” Thiếu niên tóc dài tung bay, cuộn mình trong không trung vung roi áp xuống. Liệt Minh Dã không lên tiếng, cứng rắng tiếp lấy song tiên, thân mình chịu áp lực ngả ra sau, lập tức cong lại như chiếc cầu vòm!
Lòng ta căng thẳng, lòng bàn tay đã sớm thấm đầy mồ hôi, miệng lúc thì há to, lúc thì mím chặt, cùng Mục Liễu Nhứ ở bên cạnh nhìn nhau, lúc này mới phát hiện trên mặt nhau đã đổ đầy mồ hôi.
Không có cách đẩy được song tiên của thiếu niên ra, Liệt Minh Dã mạnh thu lực, hai chân nhanh như chớp xoay qua bên phải né tránh. “Phanh” một tiếng, kinh tiên vỗ đất, gạch nát cát bay!
Ta hít vào một hơi, sốt ruột giậm chân, nếu không phải Liệt Minh Dã tránh được nhanh, cây roi ấy đánh lên thân người nhất định không nhẹ! Mục Liễu Nhứ bắt lấy tay ta, truyền đạt sự khẩn trương lo lắng của nàng.
Qua nửa canh giờ vẫn bất phân thắng bại, Liệt Minh Dã và thiếu niên đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Liệt Minh Dã thân thủ mẫn tiệp, phản ứng linh hoạt, biết lực không bằng người tuyệt không liều mạng. Thiếu niên võ công không hề kém, thêm vào đó là lực mạnh vô cùng, cho nên không chút nào thối nhượng!
Võ công của Liệt Minh Dã qua thời gian dài luyện tập nghiêm khắc đã mạnh lên thần tốc, phóng nhãn khắp triều dã, trừ bỏ Nhiếp Quang và “Đức thân vương” ra không ai có thể sánh được. Hắn một thân ngạo khí luôn đứng ở đỉnh cao, nhưng hôm nay kỳ phùng địch thủ lại khiến hắn biến sắc, đầu mày nhíu chặt.
Có đánh tiếp cũng chưa chắc phân rõ kết quả, Hoàng thượng không xem nữa, đặt chén trà xuống lạnh lùng nói, “Đủ rồi, đều dừng tay, khách sạn này ngũ ngũ phân chia.” Nói đoạn, phất tay áo lên lầu.
Âm rơi, Liệt Minh Dã cùng thiếu niên đồng thời thu thế, khí tức đều bất ổn. Tuy không đấu tiếp, nhưng hai mắt vẫn khóa chặt đối phương.
Chiến ngừng, Trang phi vẫn chưa thỏa mãn theo Hoàng thượng rời đi, “Đức thân vương” ngáp một cái cũng lên lầu theo.
Trái tim treo cao của ta và Mục Liễu Nhứ thoáng cái rơi trở về nguyên vị, không để ý đau đớn, ta bước nhanh lên trước kéo Liệt Minh Dã đi, lôi hắn lên lầu, Hoàng thượng đối với biểu hiện của hắn rất không hài lòng, có nhìn nữa cũng chẳng được kết quả gì!