Nghĩ đến đó, ta mở miệng định nói, rồi lại thôi, vì lúc “Đức thân vương” xem cuộc đấu hình như có suy nghĩ gì đó! Lẽ nào hắn cũng nhìn thấy manh mối gì từ cái roi gai ấy? ! Khả năng này không phải không có, ta lập tức nắm chặt tay Liệt Minh Dã, lo lắng nói, “‘Đức thân vương” có . . .” Đến đó dừng lại, hắn hiểu ý ta.
“Không đâu!” Hắn quả quyết lắc đầu, không chút do dự.
Lấy tay vỗ trán, ta đúng là ngốc! “Đức thân vương” là con hồ ly giảo hoạt, hắn đương nhiên sẽ không, cho dù là biết cũng sẽ vờ như không biết! Ta đúng là hỏi thừa, ta có cảm giác tình hình đã phát triển ngoài sức tưởng tượng, nguyên tưởng chỉ vì giang sơn mà chiến, lại không ngờ khắp nơi đều thấy âm mưu, chỗ chỗ đều là người lòng dạ khó lường!
“Thiếu gia, bảo hộ mình cho tốt, đừng trung thành một cách mù quáng!” Ta nắm chặt tay Liệt Minh Dã, đây là lời lời khuyên duy nhất ta cho hắn!
Hắn cũng nắm lại, dùng sức gật đầu, ánh mắt thâm trầm.
★
Lời tạ tội và lòng trung của Liệt Minh Dã khiến Hoàng thượng long tâm đại duyệt, đến giờ ta mới biết người hỉ nộ vô thường chẳng phải là hắn, mà là vị hoàng đế này! Nếu không đi du lịch, ta chẳng bao giờ biết lòng đế vương là thứ khó nắm giữ nhất, câu cổ ngữ “Làm bạn với vua như chơi với hổ” quả thật không sai!
Bích ba phiếm đan sướng du hồ, “Lệ hồ” ở “Triều Dương” này chính là điểm tham quan thứ hai của chúng ta. “Triều Dương” có tiếng là “Nhân gian thiên đường”, “Lệ hồ” chính là hạt minh châu rực rỡ khảm giữa thiên đường ấy!
Đưa mắt vọng ra xa, ba mặt nam, bắc, tây của “Lệ hồ” là các dãy núi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, nhất sơn lục, nhất sơn nùng, nhất sơn đạm, tựa như một bức họa sơn thủy tuyệt đẹp. Mặt hồ yên ả như một mặt kính khổng lồ, từng đàn hải âu trắng lướt qua mặt hồ, dưới ánh nắng mặt trời vỗ cánh dập dờn, trông thật đẹp!
Bên hồ liễu rủ, phảng phất như một dải lụa xanh biếc mềm mại bọc lấy “Lệ hồ”. Giữa hồ có một đảo, ba đình, hai căn nhà gỗ, con thuyền như như một chấm nhỏ dập dờn trên sóng nước lóng lánh, càng điểm xuyết thêm cho khung cảnh mỹ miều này!
Ngồi ở đầu thuyền nhìn mãn nhãn giang sơn tươi đẹp của “Long triều”, ta nhịn không được tâm huyết dâng trào ngâm thơ bốn câu, “Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. Dục bả lệ hồ bỉ Chiêu Phượng, nùng trang đạm mạt tổng tương nghi.” *. Khóe miệng ngậm cười, Chiêu Phượng là một vì kỳ nữ tuyệt sắc có một không hai ở thời cổ đại này, ta đem nàng vào câu thơ thay thế cho “Tây Tử.”
*Sửa từ bài thơ về Tây hồ và Tây Thi của Tô Đông Pha:
Nước dập dờn bừng khi nắng dọi.
Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.
Tây Hồ ví tựa Tây Thi.
Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh.