“Dạ” cung nữ thưa lời, ta hướng Trang phi tạ ơn, lê thân xác mệt mỏi đi theo cung nữ.
Tắm táp thay đồ xong, mệt mỏi, ta nặng nề thiếp đi, lúc tỉnh lại sắc trời đã tối, màn đêm đang buông xuống.
Cung nữ dẫn ta tới chính cung của Minh Hỉ cung, lúc tới nơi thì thấy đèn đuốc sáng trưng, giữa chính cung đặt một chiếc bàn tròn khắc hoa, trên bàn bày đầy rượu, ngồi cạnh bàn lần lượt là Hoàng thượng, Trang phi, Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ. Khi ta thấy Mục Liễu Nhứ đang ôm Tiểu Thương Sí thì hơi ngẩn ra, lòng thầm nghĩ đây là sao, sao lại ôm bé vào cung?
“Tiểu Lạc mau tới đây, chỉ chờ ngươi nữa thôi.” Trang phi cười cười vẫy tay với ta, dùng từ khiến ta chịu sủng mà kinh, vội hướng nàng và Hoàng thượng hành lễ.
“Miễn lễ, ngồi đi, hôm nay trẫm đặc biệt mở tiệc mừng Thương Sí tròn một tuổi.” Hoàng thượng cười tủm tỉm ý bảo ta ngồi xuống.
Nghe vậy, ta mới nhớ ra Tiểu Thương Sí đã một tuổi rồi, ta lại vội đến mức quên mất cả ngày hôm nay! Lại hướng Hoàng thượng hành lễ tạ ân, rồi mới ngồi xuống giữa Liệt Minh Dã và Mục Liễu Nhứ.
“Nha! Nha!” Ta vừa ngồi xuống, Tiểu Thương Sí lập tức với bàn tay bé bỏng sang phía ta. Ta sủng nịch cười, bế bé qua ôm vào lòng.
Giữa bữa tiệc, ta không nói lời nào, nghe Trang phi, Hoàng thượng và Liệt Minh Dã nói chuyện, có khi thì trao đổi với Mục Liễu Nhứ vài câu.
Tiểu Thương Sí ở trong lòng ta hết ngồi lại đứng, phảng phất như hiểu đang chúc mừng sinh nhật bé mà cao hứng không thôi. Vuốt ve khuôn mặt trắng bóc mềm mạicuar bé, trong lòng ta cảm thán đến vô cùng. Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt một cái bé đã một tuổi, mà ta, cũng đã tới cái thế giới xa lạ này tròn một năm. . .
Dùng bữa xong, các cung nữ thu dọn chén bát đổi khăn trải bàn mới, đồng thời đem vòng mỹ nhân, lệnh bài, kim nguyên bảo, văn phòng tứ bảo, vải lụa các loại đặt lên bàn.
Ta biết cái này, đây là muốn để cho Tiểu Thương Sí vừa tròn tuổi trảo chu*, bắt được vật gì cũng chính là đại biểu cho phương hướng nhân sinh sau này của bé.
* chọn đồ vật đoán tương lai
Ta đặt Tiểu Thương Sí ngồi lên bàn, thật căng thẳng, không biết bé sẽ kế thừa nghiệp cha, hay là lập một mảnh trời riêng.
Ánh nhìn của chúng ta đều đặt lên bé, chỉ thấy bé đàu tiên là nhìn nhìn chúng ta, sau đó nhìn từng vật từng vật ở trên bàn, con mắt đen lúng liếng xoay tròn, “Hắc hắc ~~” há miệng nhỏ nở một nụ cười toe, vểnh cái mông múp míp lên giơ tay bắt lệnh bài, rồi nắm chặt trong tay hướng chúng ta vẩy vẩy, vừa vẩy vừa cười, “Hắc hắc~~”
“Hay, có tiền đồ!” Hoàng thượng khen, cười gật đầu.
Chỉ bắt lệnh bài cũng thôi, nhưng Tiểu Thương Sí thò bàn tay trái còn trống ra với tới kim nguyên bảo, nắm trong tay hai thứ vung vẩy về phía chúng ta, sau đó đứng dậy đi lên trước mấy bước rồi dừng, đặt mông ngồi trên bức họa mỹ nhân không đi nữa, “Hắc hắc~~~” vừa cười, vừa ngắm nghía lệnh bài và nguyên bảo, còn gõ hai thứ vào nhau, phát ra từng tiếng thanh thúy.
“Liệt Minh Dã, ngươi sinh được đứa con giỏi giang đấy, hắn tương lại nhất định sẽ là nhân tài của “Long triều” của trẫm!” Hoàng thượng long nhan đại duyệt, nhấc tay “ba” một cái vỗ lên vai Liệt Minh Dã.
“Tạ Hoàng thượng!” Liệt Minh Dã khiêm tốn gật đầu, khóe miệng vểnh cao, ánh mắt đắc ý vô cùng.
Ta che miệng, nước mắt vì kích động mà chảy ra. Tiểu Thương Sí quả không chịu thua kém, quyền, tiền tài, mỹ nhân ba thứ đầy đủ không lầm, giỏi quá!
Bé con đang chơi đùa với lệnh bài và nguyên bảo kia thì không hiểu sao chúng ta người cười kẻ khóc, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi không để ý nữa, đắm chìm trong con đường tương lai của mình tự vui tự đùa.
!