Ta đem hắn đánh giá từ đầu đến chân, mặc dù cách y liêu (vật liệu may mặc), nhưng không cách nào che dấu được hình thể hoàn mỹ cường tráng của hắn. Nhìn ra được, là người luyện võ!
Nam tử đem cửa phòng mở rộng ra, mặt mang ý cười bước vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Mới đầu ta khó hiểu vì sao hắn để ngỏ cửa, khi hắn ngồi xuống mới hiểu được, cô nam quả nữ ở chung một phòng, mở cửa để tránh lạc nhân khẩu thực.
Vô thức chuyển tầm nhìn hướng phòng ngoại, từ góc độ của ta có thể thấy được cổng vòm. Nói cách khác, nếu có người quẹo vào cổng vòm thì có thể thấy được ta tựa ở đầu giường, mà nam tử ngồi bên cạnh bàn, khoảng cách giữa hai người bọn ta trong lúc đó khá xa.
Trong phủ người người đều coi ta hạ tiện, hắn lại thay ta suy nghĩ, bởi vậy, ta nhịn không được đánh giá lại hắn, đối với hắn cũng có hảo cảm.
“Đệ muội.” Hắn mở miệng, xuất hồ ý liêu* phun ra một tiếng kinh người.
*bất ngờ
Nghe vậy, ta quả thực sửng sốt, càng chăm chú quan sát hắn… Nhưng, bất luận nhìn như thế nào cũng không thấy hắn cùng Liệt Minh Dã có chỗ nào tương tự.
“Gặp qua huynh trưởng.” Mặc dù không giống, nhưng xuất phát từ lễ phép, vẫn ngồi trên giường nhẹ gật đầu, vấn an.
Đổi lại hắn sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc cùng bất khả tư nghị.
Thấy thế, ta khó hiểu hỏi, “Có gì không đúng sao?”
“A, không, không có sao… Muội sợ người lạ, cũng không cùng ngoại nhân nói chuyện, mới vừa rồi gọi ta ‘ huynh trưởng ’, làm ta giật mình.” Hắn nhẹ nhàng cười, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền, có điểm giống Cổ Thiên Lạc, rất mạnh mẽ, lại cũng rất khả ái.
Nghe hắn nói xong ta lập tức vỗ trán, hai chữ “Ngoại nhân” đã chứng tỏ thân phận của hắn, khó trách hắn cùng Liệt Minh Dã không có chỗ nào giống nhau, nguyên lai là không có quan hệ huyết thống!
Mới vỗ xong cái trán, nha hoàn quẹo vào cổng vòm, sau khi vào phòng thấy nam tử cũng ở đó, vội vàng đem bát đang cầm trong tay đặt ở trên bàn, quy quy củ củ hướng hắn phúc thân hành lễ, đồng thời nói, “Nô tỳ tham kiến tướng quân.”
Nam tử gật gật đầu, lên tiếng “Miễn lễ.”