Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 313: Ngòi nổ phản bội


trước sau

Mặt trời ngả về Tây, chúng ta dừng lại nghỉ chân. Phía bên trái là núi non trùng trùng điệp điệp, bên phải là một rừng cây rậm rạp nhấp nhô, còn không xa phía trước là giao của ba đường rẽ, những gì trong tầm mắt đều được chút nắng tàn bao phủ, vàng óng ánh. Tối nay, chúng ta phải qua đêm ở rừng cây này.

Tiểu Thương Sí chơi đùa cả ngày, mệt lăn ra ngủ. Ta cẩn thận đặt bé trên chiếc ghế mềm trong xe, đắp chăn mỏng lên, còn dùng quạt quạt nhẹ, đuổi khí nóng cho bé, ngừa côn trùng đốt.

Một bộ phận tướng sĩ nghỉ ngơi, một bộ phần thì vào núi săn thú rừng, một bộ phận cùng Thảo Hồ, Mục Liễu Nhứ bắc giá chất củi nhóm lửa, nhìn hoạt động chung quanh, đều được phân công rõ ràng.

Chừng hai nén hương, hương gạo thơm lành tỏa ra trong không khí, xuyên qua mành xe và cửa sổ truyền vào, hít một hơi vào mũi,đánh thức con sâu đói trong bụng.

Ta vén mành lên ló đầu ra, chỉ thấy mấy cái nồi lớn đang cùng đun cháo, cái màu trắng bóng ấy vào lúc nhập nhoạng tối này càng nổi lên rõ rệt. trên mặt cháo còn có một lớp sáng mờ mờ.

Tướng sĩ lên núi săn thú đi sau về trước, thỏ, gà rừng rất nhiều, còn có một ít sẻ rừng. Các tướng sĩ tay chân lanh lẹ, động tác thuần thục, không bao lâu đã chuẩn bị thịt thú xong xuôi, cũng lấy cành cây xuyên qua bắc lên lửa để nướng.

Hương thịt mê người cùng hương cháo hòa vào nhau kích thích bụng đói sôi ục ục, ta chỉ thấy nước miếng tự động trào ra, rồi lại từng ngụm nuốt xuống.

“Dùng bữa được rồi.” Liệt Minh Dã xốc màn xe lên gọi, ta hạ cửa sổ, dùng quạt quạt trong xe một lát để đề phòng có muỗi, sai đó mới xuống xe.

Húp cháo, ăn thịt thú rừng, kẹp cả dưa muối, ta bỗng cảm thấy nghỉ chân nơi hoang dã này cũng không tệ, ăn quen các bữa ăn tiêu chuẩn quy củ, ngẫu nhiên ăn một bữa dân dã điều hòa cũng rất ngon miệng!

Vội đi đường cả ngày, tướng sĩ đều mệt mỏi, 3000 chiến sĩ thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Nước lấy từ trong núi, ta và Mục Liễu Nhứ rửa chân trước tiên, sai đó mới tới Liệt Minh Dã và Thảo Hồ. Khi Thảo Hồ cời giày lộ gan bàn chân ra, ta lập tức ngưng mắt, rồi “Ồ” lớn một tiếng, chỉ vào lòng bàn chân hắn kinh ngạc nói, “Thật lớn! Thật tròn!” . Một vệt tròn lớn chừng quả trứng gà lộ ra hoàn toàn, dưới ánh lửa cũng thấy được sắc son dỏ của nó!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!