” Ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Liệt Minh Dã ngửa đầu cười to, tiến lên ba bước “ba ba ba” vỗ lên vai Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu bị sự tương phản trước sau của hắn làm cho mơ hồ, gãi má khó hiểu, “Phó soái?”
“Ta tin tưởng ngươi!” Liệt Minh Dã gật đầu, sau đó hỏi, “Trong nhà vẫn khỏe?”
Lâm Tiêu mừng rỡ, cung kính đáp, “Mạnh khỏe, gia phụ tuổi dù đã cao, nhưng thân thể rất mạnh khỏe. Ca ca đã cưới vợ sinh con, tỷ tỷ còn chưa xuất giá.”
“Tốt! Tốt!” Liệt Minh Dã nói liền hai chữ tốt, “Bản soái cảm tạ lòng trung của ngươi! Ngươi không cần vì sự giao phó của Hoàng thượng mà lo lắng, chỉ cần mỗi ngày báo cáo lại ngôn hành của bản soái, bản soái chính trực không sợ Hoàng thượng nghi kyh.”
“Này…” Lâm Tiêu có chút do dự.
“Cứ tấu, không cần ngại.” Liệt Minh Dã dùng lực vỗ vai cậu ta một cái, khẩu khí không cho cự tuyệt.
“Dạ, mạt tướng tuân lệnh!” Lâm Tiêu hai tay ôm quyền.
“Sau này ngươi liền theo bên cạnh bản soái, có bằng lòng không?” Hai mắt Liệt MInh dã cong lên một chút, phát tự trong lòng, không phải hư giả.
Lâm Tiêu giật mình, nhất thời trợn mắt lên, không nói nổi câu nào, sau hồi lâu mới quỳ một gối xuống tạ ơn, “Tạ phó soái đề bạt!”
“Đứng lên.” Liệt MInh Dã nâng cậu ta dậy, “Đi đường hơn nửa tháng, tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai cùng theo ta đi gặp “Đức thân vương”".
“Dạ!” Lâm Tiêu đáp, lui ra, trước khi đi, sự hân hoan chân thật trên mặt không cách nào là giả vờ được.
Cậu ta vừa đi, Liệt Minh Dã không còn tươi cười, gương mặt tuấn tú tái đi, hai tay nắm thành quyền đặt ở bên người kêu “răng rắc”, mơ hồ nghe thấy cả tiếng nghiến răng.
Lòng ta thít lại, thật không dễ chịu. Ngẫm hắn trung tâm vì nước, Hoàng thượng lại nghi kỵ hắn, thậm chí phái người giám thị. Hoàng thượng thật khiến người ta phải nguội lòng, một bên lệnh hắn giám thị “Đức thân vương”, bên lại lệnh Lâm Tiêu giám thị hắn. Người xưa từng nói, ‘Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người’, Hoàng thượng thế này thì tính là gì?