Gió biên ải tháng Chạp rít lên từng hồi qua khe núi, mang theo mùi máu tanh nồng và tiếng than khóc ai oán đã tắt lịm. Trên nền tuyết trắng xóa, sắc đỏ của máu và màu đen của tro tàn vẽ nên một bức tranh địa ngục. Đại Tướng quân Mộ Dung Phong, trong bộ áo giáp bạc lấm tấm máu địch, đứng trên đỉnh một ngọn đồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống thung lũng vừa trải qua một trận thảm sát. Lũ tàn quân của nước láng giềng, sau khi thua trận đã điên cuồng cướp bóc, giết chóc những ngôi làng vô tội của Đại Việt. Và chàng, với tư cách là thần hộ mệnh của biên cương, đã dẫn quân đến, dập tắt sự điên cuồng đó bằng một sự tàn nhẫn còn hơn thế.
Mộ Dung Phong, 25 tuổi, đã là một huyền thoại sống. Chàng ra trận từ năm mười sáu, chưa từng nếm mùi thất bại. Dưới trướng chàng là đội quân Hắc Báo tinh nhuệ, nghe tên đã khiến kẻ địch khiếp sợ. Đối với quân thù, chàng là Tu La đến từ địa ngục. Đối với binh sĩ, chàng là một vị tướng quân anh minh, quyết đoán. Và đối với Hoàng đế Đại Việt, chàng là người huynh đệ kết nghĩa trung thành nhất, là thanh bảo kiếm sắc bén nhất của vương triều. Cuộc đời chàng dường như chỉ có chiến trận, lòng trung thành và trách nhiệm nặng nề với quốc gia. Trái tim chàng, người ta nói, đã sớm bị băng giá của sa trường làm cho đông cứng.
"Bẩm Tướng quân," một vị phó tướng bước đến, cúi đầu bẩm báo. "Toàn bộ phản quân đã bị tiêu diệt. Chúng ta đang dọn dẹp chiến trường."
Mộ Dung Phong khẽ gật đầu, không nói một lời. Ánh mắt chàng vẫn dán chặt vào ngôi làng đã chìm trong biển lửa. Chàng đã quen với cảnh máu chảy đầu rơi, nhưng cảnh tượng những người dân vô tội bị tàn sát vẫn khiến lòng chàng dâng lên một nỗi căm phẫn âm ỉ.
"Tướng quân, ở phía đông của làng, chúng tôi phát hiện có một người còn sống," vị phó tướng nói thêm, giọng có chút ngạc nhiên.
Một người còn sống? Giữa một cuộc thảm sát không chừa một ai như thế này? Mộ Dung Phong có chút hứng thú. Chàng sải bước xuống đồi, đi về phía được chỉ.
Trong một góc đổ nát của một ngôi nhà tranh, giữa những thi thể nằm la liệt, một bóng dáng mảnh mai đang ngồi đó. Là một cô gái. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng đã lấm lem máu và tro bụi, mái tóc đen dài xõa tung che gần hết khuôn mặt. Nàng ngồi bất động, ôm chặt một cây đàn tranh đã gãy nát vào lòng, như thể đó là thứ quý giá duy nhất còn sót lại trên đời. Xung quanh nàng, vài tên phản quân nằm chết, trên người chúng có những vết thương chí mạng do một vật sắc nhọn gây ra.
Mộ Dung Phong ra hiệu cho binh lính dừng lại. Chàng một mình bước tới. Tiếng bước chân của chàng trên nền tuyết sột soạt, nhưng cô gái dường như không hề hay biết. Nàng vẫn ngồi đó, chìm trong thế giới của riêng mình, một thế giới của sự chết chóc và tuyệt vọng.
Chàng đứng trước mặt nàng, bóng chàng cao lớn che khuất đi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà. Lúc này, cô gái mới từ từ ngẩng đầu lên.
Và trong khoảnh khắc đó, trái tim sắt đá của Mộ Dung Phong đã khẽ rung động.
Dưới lớp bụi bẩn, hiện ra một khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc. Một vẻ đẹp thanh tao, thoát tục như ánh trăng đêm. Làn da trắng sứ, đôi môi mím chặt không một giọt máu. Nhưng thứ khiến chàng không thể rời mắt, chính là đôi mắt của nàng. Một đôi mắt trong veo như mặt hồ thu, nhưng lại chất chứa một nỗi u buồn sâu thẳm, một sự kiên cường đến lạnh người và cả một ngọn lửa hận thù đang âm ỉ cháy. Đôi mắt đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự tĩnh lặng của một người đã mất đi tất cả.
Nàng nhìn chàng, không một chút cảm xúc. Ánh mắt nàng lướt qua bộ áo giáp của chàng, bộ áo giáp của vị tướng quân Đại Việt. Một tia căm hận lóe lên trong đáy mắt rồi nhanh chóng vụt tắt.
Mộ Dung Phong khẽ cúi người xuống. Chàng muốn hỏi nàng điều gì đó, nhưng rồi lại nhận ra, cổ họng nàng có một vết sẹo nhỏ, mờ nhạt. Có lẽ nàng không thể nói được.
"Nàng là người duy nhất còn sống ở đây sao?" chàng hỏi, giọng nói trầm thấp của chàng phá vỡ sự im lặng.
Cô gái không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
"Tên của nàng là gì?"
Nàng lại im lặng. Nàng đưa bàn tay run run, nhặt một cành cây khô, viết lên nền tuyết hai chữ: "Nguyệt Cầm".
Nguyệt Cầm. Trăng và đàn. Một cái tên thật đẹp, nhưng cũng thật buồn.
Mộ Dung Phong không hỏi thêm gì nữa. Chàng cởi chiếc áo choàng lông cừu ấm áp của mình ra, khoác lên tấm thân mỏng manh đang run rẩy của nàng. "Đi theo ta," chàng nói, giọng nói không phải là một mệnh lệnh, mà giống như một lời mời gọi không thể chối từ.
Chàng không biết tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì vẻ đẹp của nàng, có lẽ vì sự kiên cường trong đôi mắt nàng, hoặc có lẽ, chỉ đơn giản là chàng không nỡ để một đóa hoa trinh nguyên như vậy phải lụi tàn giữa chốn địa ngục trần gian này.
Nguyệt Cầm ngước lên nhìn chàng, đôi mắt u buồn của nàng có một sự dao động nhẹ. Nàng nhìn vào bàn tay to lớn, ấm áp mà chàng đang chìa ra. Một lúc lâu sau, nàng từ từ đặt bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt của mình vào lòng bàn tay chàng.
Mộ Dung Phong không biết rằng, quyết định của chàng ngày hôm nay, hành động xuất phát từ một phút rung động nhất thời, đã mang về phủ Tướng quân không chỉ một cầm nữ câm lặng, mà còn mang về cả một định mệnh bi thương, một mối tình oan nghiệt được viết nên bằng máu và nước mắt. Chàng đã cứu một con chim phượng hoàng bị thương, mà không hề hay biết rằng, trong tim nó đang mang một ngọn lửa hận thù có thể thiêu rụi cả giang sơn.