Phủ Tướng quân nằm ở phía Tây kinh thành Thăng Long, nguy nga, tráng lệ nhưng lại toát lên một vẻ uy nghiêm, lạnh lẽo, giống hệt như chủ nhân của nó. Tin tức Đại Tướng quân Mộ Dung Phong, người chưa từng gần gũi nữ sắc, lại mang về một cô gái câm không rõ lai lịch từ chiến trường đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ trong phủ.
Nguyệt Cầm được sắp xếp ở tại một tiểu viện riêng biệt, yên tĩnh nhất trong phủ, tên là Nguyệt Hoa Viên. Nơi đây có một hồ sen nhỏ, một cây hoa lê cổ thụ, khung cảnh thanh bình như một bức tranh thủy mặc. Mộ Dung Phong đã ra lệnh, không ai được phép làm phiền cô, và phải đối đãi với cô như một vị chủ nhân.
Quản gia của phủ, Lão Lý, một người đã theo Mộ Dung Phong từ nhỏ, không khỏi lo lắng. Ông nhìn cô gái trước mặt, dù dung mạo tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt lại quá tĩnh lặng, quá sâu thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu được. Ông có một dự cảm không lành, nhưng mệnh lệnh của Tướng quân, ông không dám trái lời.
Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng xa lạ nhưng ấm áp, Nguyệt Cầm, hay đúng hơn là công chúa Ánh Nguyệt của nước láng giềng, mới từ từ trút bỏ lớp vỏ bọc yếu đuối của mình. Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía hoàng cung xa xa, đôi mắt trong veo giờ đây rực lên một ngọn lửa căm hờn.
Nàng không câm. Vết sẹo trên cổ chỉ là một vết thương cũ từ thuở nhỏ. Nàng giả câm, giả yếu đuối, tất cả chỉ là một màn kịch. Nàng là công chúa duy nhất còn sống sót của vương triều vừa bị Đại Việt tiêu diệt. Cha nàng, mẫu hậu, các hoàng huynh, tất cả đều đã chết trong cuộc chiến. Đất nước của nàng đã bị xóa sổ trên bản đồ. Chính Mộ Dung Phong, người đàn ông vừa khoác cho nàng chiếc áo choàng ấm áp đó, là một trong những kẻ đầu sỏ đã gây ra bi kịch này.
Trước khi kinh thành thất thủ, Phụ hoàng đã giao cho nàng một nhiệm vụ cuối cùng, một nhiệm vụ được đổi bằng máu của cả hoàng tộc: ám sát Hoàng đế Đại Việt. Cây trâm cài tóc bằng bạch ngọc mà nàng luôn mang bên mình, không chỉ là một món trang sức, mà còn là một vũ khí chí mạng, đầu trâm được tẩm một loại độc dược cực mạnh không có thuốc giải.
Nàng đã tự tạo ra màn kịch bị thảm sát ở biên ải, tự mình giết chết vài tên lính tàn quân để tạo lòng tin. Nàng đã cược cả tính mạng của mình vào một ván cờ, cược rằng Mộ Dung Phong sẽ chú ý đến nàng, sẽ đưa nàng về kinh thành. Và nàng đã thắng. Nàng đã thành công bước được bước đầu tiên vào hang cọp.
Nhưng nàng không ngờ rằng, con cọp đầu tiên mà nàng gặp, lại đối xử với nàng dịu dàng đến vậy. Sự ấm áp từ chiếc áo choàng của chàng, sự trân trọng trong ánh mắt chàng, tất cả đều khiến trái tim băng giá vì hận thù của nàng khẽ dao động. Nàng tự nhủ, đó chỉ là sự thương hại của kẻ chiến thắng. Nàng không được phép quên đi nợ nước thù nhà. Nàng phải tàn nhẫn, phải lợi dụng sự tin tưởng của chàng để tiếp cận mục tiêu cuối cùng.
Những ngày sau đó, Nguyệt Cầm sống một cuộc sống lặng lẽ trong Nguyệt Hoa Viên. Nàng không nói, chỉ dùng tiếng đàn để giao tiếp. Tiếng đàn của nàng khi thì ai oán, thê lương như tiếng khóc cho một quốc gia đã mất, khi thì trong trẻo, thanh thoát như tiếng suối chảy róc rách.
Mộ Dung Phong, mỗi khi trở về từ quân doanh, việc đầu tiên chàng làm là đến Nguyệt Hoa Viên. Chàng không nói nhiều, chỉ ngồi ở một góc, lặng lẽ nghe nàng đàn. Đối với một người đã quen với tiếng gươm đao, tiếng binh đao, thì tiếng đàn của nàng giống như một dòng nước mát, gột rửa đi mọi mệt mỏi và sát khí trong lòng chàng. Sự yên bình mà nàng mang lại là một thứ xa xỉ mà chàng chưa bao giờ có được.
Chàng bắt đầu quan tâm đến nàng nhiều hơn. Thấy nàng ăn ít, chàng ra lệnh cho nhà bếp phải thay đổi thực đơn mỗi ngày. Thấy nàng mặc phong phanh, chàng cho người mang đến những bộ y phục làm từ gấm vóc thượng hạng. Chàng còn cho người tìm một cây đàn tranh mới, tốt nhất, để thay thế cho cây đàn đã gãy của nàng.
Sự quan tâm của chàng, từng chút một, như những giọt nước ấm, từ từ làm tan chảy tảng băng trong lòng Ánh Nguyệt. Nàng bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn. Nàng phải hận người đàn ông này, nhưng tại sao, mỗi khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của chàng, nàng lại cảm thấy xót xa? Tại sao, mỗi khi chàng mang cho nàng một món quà nhỏ, tim nàng lại đập loạn nhịp?
Một đêm, Mộ Dung Phong trở về với một vết thương trên cánh tay sau một buổi luyện võ. Chàng không muốn người khác lo lắng nên đã tự mình xử lý vết thương. Nguyệt Cầm tình cờ nhìn thấy. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lấy hộp thuốc, ra hiệu cho chàng ngồi xuống.
Nàng cẩn thận rửa sạch vết thương, rồi nhẹ nhàng băng bó lại cho chàng. Động tác của nàng vô cùng dịu dàng, thành thạo. Mộ Dung Phong ngồi im, để mặc cho nàng chăm sóc. Khoảng cách giữa họ thật gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương hoa lê thoang thoảng trên tóc nàng. Lần đầu tiên, chàng có một ý nghĩ muốn ôm người con gái này vào lòng, muốn bảo vệ, che chở cho nàng cả đời.
Còn Ánh Nguyệt, khi bàn tay mình chạm vào làn da rắn chắc của chàng, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Nàng đang chăm sóc cho kẻ thù của mình. Nhưng trong lòng nàng lúc này, không có sự hận thù, chỉ có một nỗi lo lắng không tên. Nàng biết, mình đang dần lún sâu vào một vũng lầy tình cảm nguy hiểm. Tình yêu và thù hận, hai thái cực đó đang giằng xé tâm can nàng, báo hiệu một bi kịch không thể tránh khỏi.