Nguyệt Cầm bị đưa đến một trang viên ở ngoại ô kinh thành, tên là Tĩnh Tâm Viên. Nơi đây quả thật đúng như lời Mộ Dung Phong nói, phong cảnh hữu tình, non nước như tranh vẽ. Nhưng trong mắt nàng lúc này, cảnh đẹp đến đâu cũng chỉ là một chiếc lồng son khác, lạnh lẽo và vô nghĩa. Chàng đã đưa nàng đến đây, cho nàng một cuộc sống an toàn, đầy đủ vật chất, nhưng cũng đồng thời tước đi của nàng niềm hy vọng cuối cùng.
Nàng đã từng dao động, đã từng nghĩ rằng tình yêu có thể hóa giải được hận thù. Nhưng hành động của Mộ Dung Phong đã khiến nàng bừng tỉnh. Chàng chọn trách nhiệm, chọn lòng trung thành, chọn đại cục. Còn nàng, trong trái tim chàng, xét cho cùng cũng chỉ là một thứ có thể dễ dàng buông bỏ khi cần thiết. Tình yêu mà nàng cảm nhận được, có lẽ chỉ là một sự ảo tưởng.
Sự dịu dàng của chàng trước đây càng ngọt ngào bao nhiêu, thì bây giờ lại càng trở thành nhát dao cứa sâu vào tim nàng bấy nhiêu. Tình yêu non nớt vừa mới nảy mầm trong lòng nàng đã nhanh chóng bị sự tuyệt vọng và hận thù vùi lấp. Nàng tự nhủ, Mộ Dung Phong, chàng và Hoàng đế của chàng, tất cả đều là kẻ thù. Nàng không được phép quên điều đó.
Mỗi ngày, nàng vẫn ngồi bên cửa sổ gảy đàn. Nhưng tiếng đàn của nàng không còn sự mâu thuẫn, giằng xé nữa. Nó chỉ còn lại một nỗi ai oán và một sự lạnh lẽo đến thấu xương. Tiếng đàn như một lời nhắc nhở, một lời thề độc, rằng nàng phải hoàn thành sứ mệnh của mình, bằng mọi giá.
Sự thay đổi của nàng, những người hầu trong trang viên đều cảm nhận được. Cô gái xinh đẹp như tiên nữ ngày nào, giờ đây lúc nào cũng mang một vẻ u buồn, xa cách. Nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên môi nàng. Họ thương cảm cho nàng, nhưng không ai dám hỏi.
Mộ Dung Phong, dù đã hạ quyết tâm, nhưng lòng chàng cũng không hề yên ổn. Hình ảnh Nguyệt Cầm với đôi mắt đẫm lệ đêm đó cứ ám ảnh chàng. Mỗi tối, trở về phủ Tướng quân không còn tiếng đàn của nàng, chàng lại cảm thấy trống vắng đến lạ thường. Chàng thường xuyên cho người đến trang viên hỏi thăm tình hình của nàng. Khi nghe báo lại rằng nàng ngày càng gầy gò, ít nói, cả ngày chỉ ôm cây đàn, lòng chàng lại như bị ai đó bóp nghẹt. Chàng biết mình đã làm tổn thương nàng, nhưng chàng không biết phải làm sao khác. Chàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng, đây là cách tốt nhất để bảo vệ nàng khỏi những sóng gió của kinh thành. Nhưng chàng không biết rằng, chính chàng đã tạo ra một cơn bão còn lớn hơn trong lòng nàng.