tướng quân và thích khách

Chương 4: Nước Chảy Vô Tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyện Mộ Dung Phong công khai bảo vệ Nguyệt Cầm trước mặt An Dương công chúa nhanh chóng đến tai Hoàng đế. Hoàng đế, tên thật là Trần Vĩnh, là một vị vua anh minh nhưng cũng vô cùng đa nghi. Chàng và Mộ Dung Phong cùng nhau lớn lên, tình cảm như huynh đệ ruột thịt. Nhưng đứng trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chàng không thể không đề phòng bất kỳ ai, kể cả người huynh đệ thân thiết nhất của mình.

Hoàng đế cho triệu Mộ Dung Phong vào cung.

Trong Ngự thư phòng, hai người đàn ông quyền lực nhất Đại Việt ngồi đối diện nhau.

"Phong đệ," Hoàng đế lên tiếng, "trẫm nghe nói gần đây đệ rất sủng ái một cầm nữ trong phủ?"

Mộ Dung Phong biết không thể giấu được. "Bẩm Hoàng thượng, đó chỉ là một cô gái đáng thương mà thần cứu được từ biên ải. Thần chỉ coi cô ấy như một người bạn tri âm, cùng nhau thưởng thức tiếng đàn mà thôi."

"Tri âm?" Hoàng đế cười nhạt. "Một Đại Tướng quân chưa bao giờ gần nữ sắc, lại vì một người bạn tri âm mà đắc tội với cả công chúa, hôn thê của mình sao? Đệ đừng lừa trẫm nữa."

Mộ Dung Phong im lặng.

Hoàng đế thở dài. "Phong đệ, đệ phải biết, đệ là trụ cột của quốc gia. Cuộc hôn nhân của đệ và An Dương không chỉ là chuyện tình cảm, mà còn là sự ổn định của cả triều đình. Trẫm không muốn vì một người phụ nữ không rõ lai lịch mà ảnh hưởng đến đại cục."

"Thần hiểu," Mộ Dung Phong cúi đầu.

"Vậy thì tốt," Hoàng đế nói. "Hãy xử lý ổn thỏa chuyện của cô gái đó đi. Đừng để trẫm phải nghe thêm bất kỳ lời ra tiếng vào nào nữa."

Mộ Dung Phong rời khỏi hoàng cung, lòng nặng trĩu. Chàng hiểu ý của Hoàng đế. Chàng phải lựa chọn giữa tình yêu và trách nhiệm. Và đối với một người như chàng, trách nhiệm với quốc gia, với lời hứa với Tiên đế, luôn được đặt lên hàng đầu.

Tối hôm đó, chàng đến Nguyệt Hoa Viên. Nguyệt Cầm đang ngồi dưới gốc lê, ngắm nhìn những cánh hoa trắng muốt rơi lả tả trong gió. Thấy chàng, nàng mỉm cười, một nụ cười trong veo như ánh trăng.

Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Chàng muốn nói với nàng rằng chàng yêu nàng, nhưng lại không thể cho nàng một danh phận. Chàng muốn giữ nàng ở bên cạnh, nhưng lại sợ điều đó sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng.

Cuối cùng, chàng chỉ có thể nói: "Nguyệt Cầm, ngày mai, ta sẽ cho người đưa nàng đến một nơi khác. Đó là một trang viên ở ngoại ô, phong cảnh rất đẹp, rất yên tĩnh. Nàng có thể sống ở đó một cách an toàn."

Nụ cười trên môi Nguyệt Cầm cứng lại. Nàng nhìn chàng, đôi mắt đẹp của nàng ánh lên một nỗi đau thương không thể che giấu. Nàng hiểu ý của chàng. Chàng muốn đưa nàng đi, muốn cắt đứt mối quan hệ này.

Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống cây đàn tranh. Tiếng đàn mà nàng vừa gảy lên, bỗng trở nên ai oán, não nề.

Mộ Dung Phong nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, trái tim chàng như bị ai đó bóp nát. Chàng muốn ôm nàng vào lòng, muốn nói rằng chàng không muốn xa nàng. Nhưng chàng không thể. Chàng là Đại Tướng quân Mộ Dung Phong. Chàng không thể vì tình riêng mà quên đi nghĩa lớn.

Đêm đó, chàng đã không ở lại Nguyệt Hoa Viên. Chàng sợ nếu ở lại, chàng sẽ không đủ can đảm để rời xa nàng. Chàng không biết rằng, quyết định của chàng ngày hôm nay, một quyết định tưởng chừng như là để bảo vệ nàng, lại chính là nhát dao đẩy nàng vào con đường thù hận không lối thoát. Nước chảy vốn vô tình, nhưng sự vô tình của chàng đã khiến trái tim nàng hoàn toàn băng giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.