Mộ Dung Phong phi ngựa không ngừng nghỉ, vượt qua quãng đường dài trong thời gian nhanh nhất có thể. Khi chàng đến được Tĩnh Tâm Viên, cả người chàng đã lấm tấm bụi đường, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng chàng không quan tâm. Chàng lao thẳng vào phòng của Nguyệt Cầm.
Nàng đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi khô nứt, hơi thở mong manh như sợi chỉ. Vẻ đẹp kiên cường ngày nào đã biến mất, chỉ còn lại một sự yếu đuối đến đau lòng.
"Nguyệt Cầm!" chàng gọi, giọng nói khàn đặc.
Chàng ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng. Trái tim chàng đau như bị ai đó bóp nát. Cảm giác tội lỗi và hối hận bao trùm lấy chàng. Chính chàng đã hại nàng ra nông nỗi này.
"Mau đi mời thái y giỏi nhất trong cung đến đây!" chàng ra lệnh cho Lão Lý. "Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu sống nàng!"
Chàng cứ ngồi đó, nắm chặt tay nàng, truyền hơi ấm của mình cho nàng, như thể sợ rằng nếu buông tay, nàng sẽ tan biến đi mất. Chàng không rời nàng nửa bước, tự tay chăm sóc cho nàng. Chàng đích thân lau người, đút từng thìa thuốc cho nàng, dù nàng vẫn đang hôn mê.
Tối hôm đó, thái y trong cung đã đến. Sau khi bắt mạch, ông ta cũng chỉ thở dài. "Tướng quân, cô nương đây tâm bệnh nặng hơn thân bệnh. Nàng ấy dường như đã không còn ý chí muốn sống nữa. Vi thần chỉ có thể cố gắng hết sức."
Không còn ý chí muốn sống. Câu nói của thái y như một nhát dao nữa đâm vào tim Mộ Dung Phong. Chàng đã làm gì thế này? Chàng đã đẩy người con gái mà chàng yêu thương đến bờ vực của cái chết.
Đêm đó, chàng ngồi bên giường nàng, nắm tay nàng và bắt đầu nói chuyện. Chàng không biết nàng có nghe thấy hay không, nhưng chàng vẫn nói. Chàng kể cho nàng nghe về những ngày tháng ở biên ải, về những trận chiến, về những ước mơ của chàng. Và rồi, chàng thú nhận tình cảm của mình.
"Nguyệt Cầm, ta xin lỗi," chàng thì thầm, giọng nói đầy đau khổ. "Ta là một kẻ hèn nhát. Ta đã không đủ can đảm để đối mặt với tình cảm của mình, đã không đủ sức mạnh để bảo vệ nàng. Ta yêu nàng. Xin nàng đừng rời xa ta. Hãy tỉnh lại đi, được không? Chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng."
Có lẽ, lời thú nhận chân thành của chàng đã chạm đến được tâm hồn đang chìm trong bóng tối của nàng. Hoặc có lẽ, kế hoạch của nàng đã thành công. Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Nguyệt Cầm từ từ mở mắt.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Phong đang gục đầu bên giường mình, râu ria lởm chởm, vẻ mặt đầy mệt mỏi, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Có sự đắc thắng của kế hoạch đã thành công, nhưng cũng có một chút xót xa và áy náy.
Chàng cảm nhận được sự cử động, vội vàng ngẩng đầu lên. Thấy nàng đã tỉnh, đôi mắt chàng sáng lên một niềm vui sướng tột cùng.
"Nàng tỉnh rồi! Nguyệt Cầm, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi!" chàng reo lên, nắm chặt lấy tay nàng.
Nguyệt Cầm nhìn chàng, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy. Nàng đưa tay lên, viết vào lòng bàn tay chàng: "Đừng bỏ ta một mình."
"Không," chàng vội vàng đáp, "Ta sẽ không bao giờ bỏ nàng một mình nữa. Ta sẽ đưa nàng về phủ Tướng quân. Ta sẽ ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng. Sẽ không ai có thể làm tổn thương nàng được nữa."
Lòng người đã rung động. Chàng đã vì nàng mà phá vỡ mọi nguyên tắc. Và nàng, cũng đã thành công trong việc trói buộc trái tim chàng một lần nữa. Nhưng cả hai đều không biết rằng, sự trở về lần này chính là bước đệm cho một bi kịch còn lớn hơn đang chờ đợi họ ở phía trước.