tỳ nữ của tiên tôn

Chương 3: Ánh Mắt Không Cần Phép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kỳ Nhan tỉnh dậy trong gian phòng nhỏ nằm sau hậu điện. Nơi này không khác gì một căn thất chứa đồ cũ, chỉ vừa đủ cho một chiếc giường con và bàn gỗ mục bên cửa sổ. Nàng nhắm mắt, cố ngăn trái tim mình run lên vì cảnh tượng đêm qua. Những ngón tay của Linh Vân, ánh mắt ấy, cái vuốt tóc tưởng chừng nhẹ nhàng lại khiến nàng suýt không thể thở nổi.

Nàng không dám nghĩ nhiều. Kỳ Nhan từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để chống chọi với mọi trói buộc, nhưng ánh nhìn của Linh Vân đã xuyên thủng lớp vỏ cứng cỏi ấy. Không có máu me, không có xiềng xích, nhưng ánh mắt nàng ấy lại như một thứ xiềng xích vô hình, trói chặt thân tâm Kỳ Nhan từ trong ra ngoài.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Không cần mở mắt, nàng cũng biết là Lăng Ly, đại đệ tử thân tín nhất của Tiên Tôn, đang đến.

“Dậy đi. Ngươi được lệnh đến Trường Minh Điện, thay ngọc bội cho Tiên Tôn.”

Kỳ Nhan thoáng sửng sốt. Đó là nơi cấm địa, không phải người có thân phận thì tuyệt đối không được bước vào. Nhưng nàng không phản ứng gì, chỉ im lặng gật đầu, sửa sang y phục rồi lặng lẽ đi theo Lăng Ly.

Dọc hành lang dẫn đến Trường Minh Điện, từng cột đá bạch ngọc khắc phù văn sáng mờ. Nơi này không giống bất kỳ nơi nào trong Linh Thiên Điện, lạnh lẽo, tịch mịch đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Cửa điện mở ra, mùi trầm hương phảng phất trong không khí. Kỳ Nhan cúi đầu thật thấp, bước vào mà lòng tay đã ướt mồ hôi.

“Tiến lại gần,” giọng nói trầm thấp ấy vang lên, không lớn nhưng đủ khiến tim nàng giật thót.

Kỳ Nhan quỳ xuống, hai tay dâng ngọc bội mới chế tạo. Đó là vật hộ thân được tinh luyện từ hồn thạch ngàn năm, vốn dành cho bậc tiên tôn đỉnh cao.

Linh Vân đưa tay ra, không nhận lấy mà giữ yên trong không khí.

“Ngươi run?”

“Không… không dám, Tiên Tôn.”

Linh Vân bước xuống khỏi bệ ngọc, đôi chân trần chạm nhẹ mặt đất, mỗi bước như lướt trên sương mù. Nàng đứng ngay sau lưng Kỳ Nhan, không chạm, nhưng hơi thở đã phả vào tai.

“Ta không thích người ta nói dối.” Giọng nói nàng trầm đều, xen chút khinh thường.

Kỳ Nhan cắn răng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Linh Vân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của nàng, từng ngón tay lướt qua như gảy đàn.

“Ngươi sợ ta?”

“…Không phải.”

“Vậy là ngươi có thể ngẩng đầu lên nhìn ta?”

Kỳ Nhan do dự. Nàng biết rõ, ánh mắt của Linh Vân không phải thứ phàm nhân nên đối diện. Nhưng nếu không nhìn, có thể lại bị xem là bất kính. Cuối cùng, nàng vẫn từ từ ngẩng lên, đôi mắt đen lặng lẽ đối diện ánh sáng lam nhạt trong đáy mắt Linh Vân.

Không có ánh tức giận, không có yêu thương. Chỉ có sự trống rỗng chết chóc như hư vô. Nhưng chính thứ hư vô ấy lại kéo nàng vào, khiến nàng không thể rời mắt. Linh Vân nắm cằm nàng, nhẹ đến mức tưởng như đang nâng niu. Nhưng lại không cho phép nàng né tránh.

“Ánh mắt như thế... chỉ được dùng để nhìn ta.” Lời nói thản nhiên, nhưng khiến toàn thân Kỳ Nhan lạnh buốt.

Nàng hiểu. Đây không phải cảnh báo. Là mệnh lệnh.

Tiên Tôn không yêu. Nhưng Tiên Tôn không cho phép nàng đặt lòng nơi khác. Đó là kiểu ràng buộc của kẻ nắm quyền sinh sát, thứ kiểm soát ngấm ngầm không cần lý do.

Đêm đó, nàng không được trở về gian phòng nhỏ nữa. Linh Vân lệnh cho nàng dọn vào tiểu điện kế bên Trường Minh, gần kề nơi nàng ở. Căn phòng mới sáng sủa, đầy đủ, ấm áp... nhưng mỗi cánh cửa đều khóa từ bên ngoài.

Kỳ Nhan hiểu rõ: nàng đã không còn là tỳ nữ bình thường. Nhưng nàng cũng không phải là người tự do.

Ngày hôm sau, Lăng Ly mang đến cho nàng một quyển pháp thuật sơ cấp.

“Tiên Tôn bảo ngươi không thể cứ sống mãi như tỳ nữ ngu muội.”

Nàng nhận lấy. Đây là lần đầu tiên nàng chạm đến chữ nghĩa chân tu, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân… có chút hy vọng nào đó để thoát khỏi sự giam cầm ngọt ngào này.

Thế nhưng, càng học, càng hiểu, nàng càng phát hiện: từng đạo pháp chú, từng bước tu luyện đều được biên riêng cho nàng. Như thể Linh Vân đã viết sẵn con đường, đặt sẵn cái lồng, và nàng chỉ việc bước từng bước vào.

Kỳ Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời phía sau cửa sổ. Bầu trời Linh Thiên cao vợi, xanh sâu vô tận.

Tự do — chưa bao giờ xa xôi đến thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.