tỳ nữ của tiên tôn

Chương 4: Bước Chân Không Hướng Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đầu thu ở Linh Thiên Cảnh se lạnh, mang theo mùi hương của lá khô và tro tàn. Trong tiểu điện kế bên Trường Minh, Kỳ Nhan ngồi xếp bằng, trước mặt là quyển pháp quyết đã mở đến trang cuối cùng. Ánh sáng từ phù văn trên giấy phảng phất xanh nhạt, như đang đốt cháy từng lớp kiên định trong lòng nàng.

Ba ngày qua, nàng không được bước ra khỏi tiểu điện. Thức ăn được Lăng Ly mang tới, pháp thuật cũng do chính tay Tiên Tôn để lại. Tất cả đều đầy đủ — nhưng lại quá hoàn hảo. Mọi thứ được tính toán không thừa không thiếu, khiến nàng thấy mình giống như một con rối đã được an bài.

Tiếng cửa mở khe khẽ. Kỳ Nhan không ngẩng đầu, nhưng tay nàng khẽ siết lấy vạt áo. Bước chân ấy nàng đã quen — nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng mỗi bước lại như đóng vào lòng một mũi đinh.

Linh Vân không nói gì. Nàng đến, đứng sau lưng Kỳ Nhan một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng.

“Tĩnh tâm không được?”

Giọng nói ấy nhẹ như gió, nhưng Kỳ Nhan cảm giác như có thứ gì đó vừa bóp nghẹt cổ mình. Nàng gật nhẹ đầu, không dám thở mạnh.

“Ngươi học rất nhanh,” Linh Vân tiếp lời, “nếu tiếp tục như vậy, nửa năm nữa đã có thể chạm đến tầng khí động.”

Kỳ Nhan rũ mi: “Tỳ nữ vô dụng như ta, có thể bước được đến đâu cũng là nhờ Tiên Tôn chỉ dạy.”

Một lời khiêm nhường. Nhưng không còn sự run rẩy như trước. Linh Vân tất nhiên nhận ra.

“Ngươi đang học cách che giấu sợ hãi?” Nàng nhẹ giọng hỏi, đầu ngón tay trượt xuống cổ Kỳ Nhan, lướt qua xương quai xanh mỏng manh.

“Tôi không dám.”

“Không dám, hay không muốn?”

Kỳ Nhan không đáp. Mỗi lần nàng im lặng, Linh Vân lại càng siết chặt nàng hơn — không phải bằng tay, mà bằng thế áp. Một loại áp lực vô hình như có như không, khiến người ta không thể rút lui, cũng không thể phản kháng.

Cuối cùng, Linh Vân thu tay lại, đứng dậy, ánh mắt lướt qua những trang sách vẫn còn mở. “Ngươi đang học đoạn pháp khống hồn?”

“…Phải.”

“Loại pháp này, cần dùng ý chí để điều khiển sinh khí của người khác. Nếu tâm không định, dễ phản phệ. Ngươi biết chứ?”

Kỳ Nhan khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng nàng lại đang dậy sóng. Pháp khống hồn là cấm thuật — có thể dùng để điều khiển tư tưởng, cảm xúc… và cả ý chí của người khác.

Nàng thầm nghĩ: nếu Linh Vân đã dạy nàng thứ này, nghĩa là Tiên Tôn muốn nàng học cách điều khiển, hay là muốn nàng biết mình đang bị điều khiển?

Sau khi Linh Vân rời đi, Kỳ Nhan đứng lên, bước đến bên bàn nhỏ. Nàng lặng lẽ lật từng trang sách, cảm nhận sự sắp đặt đến từng chi tiết. Có một đoạn ghi chú bên lề, nét bút rõ ràng là của Linh Vân.

“Nếu muốn điều khiển trái tim kẻ khác, trước hết phải trói buộc được tâm mình.
Nếu không, sẽ bị chính kẻ ấy phản lại.”

Nàng đọc đi đọc lại câu đó rất lâu. Không hiểu vì sao, tim nàng đau như bị ai dùng dao khắc vào.


Tối hôm đó, Linh Vân không đến. Đó là lần đầu tiên kể từ hôm nàng được chuyển về tiểu điện, không có sự hiện diện của Tiên Tôn trong đêm.

Kỳ Nhan ngồi một mình trong căn phòng sáng mờ, bên ngoài trăng treo lưng trời, lạnh như gương bạc. Nàng nhớ lại năm năm trước — khi bị đưa lên Linh Thiên Cảnh, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy không phải là từ bi, cũng không phải quyền uy.

Mà là một đôi mắt quá yên tĩnh đến đáng sợ. Một ánh nhìn có thể bóp nát linh hồn mà không cần động thủ.

Kỳ Nhan khẽ thì thầm trong đêm: “Tiên Tôn… rốt cuộc người xem ta là gì?”

Là tỳ nữ? Là đồ chơi? Là vật hy sinh? Hay là kẻ thay thế cho một ai đó đã từng tồn tại?

Suy nghĩ ấy khiến nàng không thể ngủ. Đến khi canh ba qua đi, nàng vẫn còn thức. Một tiếng động nhỏ vang lên ngoài sân — không phải tiếng gió, mà là tiếng áo chạm gió, tiếng bước chân người.

Nàng lập tức đứng dậy. Nhưng cửa phòng không mở. Chỉ có tiếng vọng lại rất khẽ:

“Ngủ chưa?”

Là Linh Vân.

Kỳ Nhan không trả lời. Nàng đứng bất động bên trong, tay nắm chặt vạt áo.

Một lát sau, Linh Vân nói: “Mai theo ta xuống phàm giới.”

Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ được bước ra khỏi Linh Thiên Cảnh. Môi mấp máy: “Tôi… có thể?”

“Ta cần một người hộ pháp. Lăng Ly đang bế quan. Ngươi là lựa chọn duy nhất.” Linh Vân đáp, giọng vẫn nhẹ nhàng như nước.

Nàng biết — đó không phải một lời mời. Là mệnh lệnh.

Nhưng trong tim nàng lại dấy lên thứ cảm xúc kỳ lạ: muốn trốn đi.

Điều đó thật nực cười. Nếu thật sự muốn chạy, nàng đã bỏ trốn từ đêm đầu tiên rồi. Nhưng nàng không làm được. Cái siết vai của Linh Vân, ánh mắt áp chế không cho nàng quay đầu, tất cả đều như một loại khắc ấn đã hằn lên tâm trí.

Kỳ Nhan lặng lẽ đáp: “Vâng.”

Cửa vẫn đóng. Linh Vân cũng không đi. Hai người cách nhau một lớp cửa mỏng, mà như hai thế giới.

“Ngủ đi. Ta ở đây đến khi ngươi chìm vào giấc mộng,” giọng nàng như ru.

Nhưng Kỳ Nhan biết — đó không phải dịu dàng.

Đó là kiểm soát. Là buộc nàng phải ngủ khi được cho phép. Là không để nàng có một phút nào tự mình suy nghĩ.

Trong đêm, đôi mắt Kỳ Nhan mở to, không chớp. Trăng ngoài cửa sổ phản chiếu ánh sáng lên gương mặt nàng.

Một tia lạnh lẽo len lỏi nơi đáy mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.