Trời chưa sáng, sương mù đã phủ kín đỉnh Linh Thiên. Làn khói bạc dày đặc khiến cảnh vật trở nên hư ảo, hệt như một bức tranh chưa vẽ xong.
Trước cổng Trường Minh điện, Kỳ Nhan đứng chờ trong bộ y phục màu khói lam, tóc búi gọn, tay cầm một túi nhỏ chứa pháp phù và linh thạch sơ cấp. Tất cả đều do Linh Vân để lại từ đêm qua. Cũng như mọi lần, nàng không giải thích, chỉ để lại một dòng chữ:
“Đến đúng canh tư. Không được mang theo bất kỳ vật gì ngoài ta cho.”
Không ai nói rõ lý do, nhưng Kỳ Nhan hiểu. Nếu nàng mang theo thứ gì từ trước khi vào Trường Minh điện, có thể sẽ để lại dấu vết… hoặc kí ức.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Kỳ Nhan không quay lại, nhưng hơi thở nàng chợt ngưng một nhịp.
Linh Vân bước đến trong bộ đạo bào trắng, viền ánh bạc lấp lánh như sương tuyết. Mái tóc dài buông thẳng, không vấn, không trâm, chỉ dùng một dải lụa buộc hờ phía sau. Nhưng vẻ ngoài đơn giản ấy lại khiến nàng trở nên siêu thoát đến mức không thể chạm tới.
“Đi thôi,” Linh Vân nói, giọng đều như nước chảy.
Nàng đưa tay phất nhẹ, mở ra một khe nứt không gian mờ ảo giữa trời. Khí linh dày đặc từ hai giới va chạm nhau tạo ra tiếng ù ù nhè nhẹ, giống như tiếng rít thầm của gió giữa khe đá.
Kỳ Nhan theo sau, không hỏi, cũng không dừng. Nàng hiểu — một khi đã bước qua cánh cổng này, thì thân phận nàng, vai trò nàng, đều sẽ bị đặt dưới ánh mắt khác.
**
Thế giới phía bên kia hoàn toàn khác. Nơi họ đáp xuống là một thôn trấn dưới chân núi Huyền Tông — vùng biên giữa phàm và tu giới, được bao phủ bởi linh khí yếu ớt, chỉ vừa đủ duy trì mạch sống của những phàm nhân có duyên gặp tu hành.
Gió ở đây mang mùi của bụi đất, mùi cỏ khô và tiếng chuông vang vọng từ xa. Từng mái nhà cũ kỹ ẩn sau lớp sương mù sớm, như thể thế gian này vẫn còn đang ngủ say, chưa kịp tỉnh mộng.
Linh Vân bước đi thong thả. Mỗi bước chân nàng như lướt nhẹ qua đất, không để lại dấu tích. Kỳ Nhan đi sau ba bước, mắt quan sát cảnh vật, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Tiên Tôn, người đến đây để làm gì?” nàng không kìm được lên tiếng hỏi.
Linh Vân không quay đầu. “Tìm một kẻ đã từng phản bội ta.”
Một câu nói lạnh buốt, như chém thẳng vào đá. Kỳ Nhan siết chặt tay, ánh mắt hơi rung động.
“Là… kẻ phản loạn?”
“Không.” Linh Vân đáp, giọng lặng như khói. “Là một trong ba vị chân nhân từng thề sống chết bảo vệ Linh Thiên.”
Kỳ Nhan không dám hỏi thêm. Nàng hiểu — nếu Linh Vân đã nói đến chữ "phản", thì kẻ kia dù từng vinh hiển cỡ nào, giờ cũng chỉ là vết nhơ trong lịch sử tu đạo.
Họ đến một ngôi nhà tranh nép mình bên con suối cạn. Trước cửa treo một tấm phù chú đã bạc màu, ghi bằng nét chữ nhoè mực: “Tịch Lưu cư.”
“Tịch Lưu… là tên của chân nhân ấy?” Kỳ Nhan thấp giọng hỏi.
Linh Vân gật đầu. Không gõ cửa, nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Không có ai bên trong. Nhà trống, bụi bặm, nhưng vẫn còn dấu hiệu sinh hoạt: bếp lò còn vết than, bàn gỗ phủ một lớp sách rách và bút mực đã khô. Trên bàn có một mảnh lụa nhỏ, ghi vài dòng chữ:
“Nếu có ngày người tìm đến, ta đã sớm không còn là ta.
Mọi câu trả lời, giấu trong gương cũ.”
Kỳ Nhan chưa hiểu thì Linh Vân đã bước đến góc phòng, mở ra chiếc gương đồng cũ kỹ, mặt gương mờ đục.
Linh Vân phất tay, linh lực khẽ động. Gương lập tức phát sáng, hiện lên một đoạn hình ảnh mờ ảo — một nam nhân trung niên mặc đạo bào, tóc đã điểm bạc, đang quỳ gối trước linh vị có khắc tên: “Linh Vân Chân Tôn”.
“Ngươi muốn biết vì sao ta bỏ trốn ư, Linh Vân?” Giọng nam nhân vang lên từ trong gương, tuy run rẩy nhưng vẫn giữ khí tiết. “Là vì ngươi… không còn là người mà chúng ta từng thề trung thành.”
“Ngươi... không phải là ánh sáng của Linh Thiên nữa. Ngươi là kẻ giết sạch hy vọng cuối cùng của chính mình.”
Kỳ Nhan rùng mình. Nàng quay sang nhìn Linh Vân. Nhưng Tiên Tôn vẫn bình thản đứng yên, mắt dõi theo hình ảnh mà không một chút dao động.
“Lúc ngươi bước qua ranh giới của Thần Hồn Giới, chúng ta đã biết — ngươi đã không còn quay lại được.”
Đoạn cuối cùng trong gương là hình ảnh Linh Vân trong bộ bạch y nhuốm máu, đứng trên vách núi, tay nắm chặt một thanh kiếm ánh đen. Không giống Linh Vân hôm nay — ánh mắt nàng trong đó như chứa cả vực sâu.
Gương vụt tắt.
Căn phòng trở về yên tĩnh. Linh Vân không nói lời nào, chỉ rút ra một tờ phù, đốt lên. Ngọn lửa cháy xanh, nhanh chóng nuốt trọn mảnh lụa và gương đồng.
“Tiên Tôn… Người từng đến Thần Hồn Giới?” Kỳ Nhan không dằn được.
“Phải.” Linh Vân đáp, mắt hơi cụp xuống. “Nơi đó, một khi bước vào, không thể giữ được trọn vẹn nhân tâm. Ta ra được… nhưng không còn là ta của trước kia.”
Lần đầu tiên, Kỳ Nhan thấy nàng nhẹ giọng tự thừa nhận.
Không phải là sự cao cao tại thượng, cũng không phải vẻ khinh bạc lạnh lùng. Mà là một chút thành thật, chỉ một chút, như một kẽ nứt nơi lớp vỏ bọc băng giá.
“Còn ta thì sao?” Kỳ Nhan đột nhiên hỏi, lòng như bị đẩy tới mép vực. “Người để ta ở lại Trường Minh, dạy ta pháp khống hồn, đưa ta xuống phàm giới… rốt cuộc là vì điều gì?”
Linh Vân nhìn nàng, một cái nhìn rất sâu, rất lâu. Rồi nàng nhẹ nhàng thốt:
“Vì… ta không thể quay lại, nhưng ngươi thì có thể.”
Một câu nói như bức màn vừa bị xé toạc.
Kỳ Nhan đứng chết lặng. “Ý người là… ta sẽ thay người bước vào Thần Hồn Giới lần nữa?”
“Không,” Linh Vân khẽ lắc đầu, “ngươi sẽ đi vào… để cứu chính ngươi.”
Trái tim Kỳ Nhan như có ai đó bóp nghẹt.
Cứu chính mình?
Phải chăng… bên trong Thần Hồn Giới, có một phần ký ức, một phần chân thân, một phần thân phận thật sự của nàng từng bị đánh cắp?
Linh Vân không nói gì thêm. Nàng bước ra khỏi căn nhà tranh, để lại Kỳ Nhan với hàng ngàn mảnh vỡ trong đầu.
Một cơn gió thổi qua. Tấm phù chú trên cửa đột nhiên rách làm đôi.
Ánh mắt Kỳ Nhan lúc này đã không còn đơn thuần. Trong đáy mắt ấy, đang hiện lên một mảnh ký ức chưa từng tồn tại — nhưng lại quá quen thuộc.