Đêm ở Thái Thương Thiên Cung như nhuốm một tầng khói lạnh, bầu trời cao vợi không trăng không sao, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa từ những viên linh thạch phát quang bên tường đá. Trong sương mù mỏng tang, thân ảnh nhỏ nhắn của Tạ Linh Nhi co ro bên bậc đá lạnh, vẫn mặc bộ y phục mỏng bị xé rách từ buổi sáng. Cổ tay nàng vẫn đỏ hằn dấu xiềng, mắt ngập nước nhưng không rơi một giọt nào.
Từ trên cao, bóng người vận áo trường bào trắng như tuyết đáp xuống nhẹ nhàng. Tiên Tôn Dạ Ly đứng đó, đôi mắt đen sâu không thấy đáy lặng lẽ quan sát nàng. Khoảng cách giữa hai người như gần như xa, không khí đông cứng lại như bị chặn đứng bởi một tầng pháp lực vô hình.
“Ngươi không ăn gì cả ngày?” – Giọng nói của hắn trầm thấp vang lên, không biểu lộ một tia thương cảm nào.
Tạ Linh Nhi không đáp. Nàng siết chặt hai tay, cố gắng giữ cho cơ thể không run rẩy. Suốt một ngày bị giam trong cái hàn cung không pháp lực, lại chịu lạnh, chịu đói, nàng biết, hắn đang trừng phạt nàng vì ánh mắt phản kháng buổi sáng.
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng nhìn ta bằng đôi mắt đó.” – Dạ Ly bước đến, ngồi xuống đối diện nàng. Tay hắn vươn ra, nhưng không chạm vào nàng, mà chỉ đặt hờ trước ngực nàng, nơi ấn chú đang dần đỏ lên như thiêu đốt.
Cơn đau ập đến khiến Linh Nhi bật người, miệng mím chặt không rên một tiếng nào. Máu từ khóe môi nhỏ xuống vạt áo.
“Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ để ngươi sống trong điện ấm, có y phục, có linh khí, có thể tu luyện. Nhưng nếu tiếp tục chống đối...” – Hắn khẽ cười, giọng mỉa mai lạnh lùng – “Thì ngay cả hơi thở cũng phải xin ta cho phép.”
“Tiên Tôn...” – Tạ Linh Nhi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc – “Ta không hiểu... Ta chỉ là một tỳ nữ... Vì sao ngươi lại phải áp ta như vậy?”
Dạ Ly nhìn nàng một lúc lâu, môi mím lại. Trong mắt hắn ánh lên một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo cố hữu: “Bởi vì ngươi đặc biệt. Không phải vì ngươi là tỳ nữ. Mà là vì ngươi... không thuộc về nơi nào cả. Chỉ có thể thuộc về ta.”
Câu nói ấy không phải lời yêu thương, càng không phải sủng ái. Đó là một kiểu tuyên bố quyền sở hữu, như thể Linh Nhi là một vật thể quý giá, phải bị nhốt lại, phải bị trói buộc, không cho phép kẻ khác nhìn đến, chạm đến.
Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt: “Ngươi có thể hận ta, nhưng không thể rời đi. Dù kiếp này hay kiếp sau, ngươi vẫn phải quỳ dưới chân ta, dâng thần hồn cho ta.”
Linh Nhi rùng mình. Hắn không hề che giấu thứ dục vọng mang tính chiếm hữu cuồng loạn. Nhưng lạ thay, trong khoảnh khắc ấy, nàng không còn cảm thấy sợ nữa. Trong ánh mắt kia, nàng thấy một linh hồn lạc lối, cô độc đến cùng cực, chỉ biết dùng bạo lực để giữ thứ mình không hiểu là gì.
“Vậy... ta phải làm gì để được thở một chút tự do?” – Nàng hỏi, nhẹ như gió thoảng.
Dạ Ly nhìn nàng như thể đang nhìn một câu đố không thể giải. Hắn khẽ lắc đầu.
“Không có tự do trong thế giới này, Linh Nhi. Chỉ có kẻ mạnh và kẻ bị chi phối. Ngươi không có lựa chọn.”
“Thế còn người?” – Nàng ngẩng lên, giọng run run – “Người cũng không có lựa chọn sao?”
Một thoáng im lặng căng như dây đàn. Đôi mắt Dạ Ly nheo lại. Nét mặt hắn cứng lại một giây rồi lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng. Hắn đứng dậy, xoay người bỏ đi. Khi bóng dáng hắn dần biến mất vào màn sương, nàng nghe thấy một câu rất khẽ:
“Ta cũng không biết... Ta cũng từng muốn lựa chọn.”
Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc nàng tung lên, để lộ vết ấn chú đỏ rực như thiêu đốt sau gáy.