Một tuần sau những trải nghiệm tại lớp học vẽ, Khang cảm nhận được niềm vui và động lực. Nhưng đồng thời, một “cơn bão” thực tế đang chờ cậu phía trước – áp lực từ công việc, từ gia đình và từ những kỳ vọng xã hội.
Sáng thứ Hai, Khang đến văn phòng với tâm trạng nặng nề. Dù vẫn cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong lòng cậu luôn âm ỉ cảm giác lo lắng. Một dự án quan trọng bất ngờ gặp trục trặc, sếp liên tục yêu cầu giải pháp gấp rút. Khang phải vừa xử lý công việc, vừa cố gắng không để tâm trạng ảnh hưởng đến hiệu suất.
Trong khi đó, những tin nhắn từ mẹ liên tục xuất hiện:
“Khang, mẹ nghe nói con sẽ tham gia triển lãm vẽ? Con chắc chứ? Mẹ chỉ lo con sẽ lãng phí thời gian.”
“Con nên tập trung vào công việc, đừng để ước mơ chi phối.”
Mỗi dòng tin nhắn như một cơn gió lạnh, thổi vào lòng Khang sự nghi ngờ và áp lực. Cậu biết mẹ lo lắng vì yêu thương, nhưng cậu cũng nhận ra rằng nếu cứ để áp lực ấy chi phối, ước mơ sẽ lại bị bỏ quên.
Chiều hôm đó, khi vừa rời văn phòng, Khang nhận điện thoại từ Linh:
“Cậu ổn không? Hôm nay trông cậu có vẻ căng thẳng.”
Khang thở dài: “Công việc căng quá, thêm cả những lời nhắn của gia đình… Mình thấy mệt mỏi.”
Linh an ủi: “Mình hiểu. Nhưng cậu đừng quên lý do tại sao bắt đầu. Mọi áp lực chỉ là thử thách. Cậu có thể chia nhỏ, giải quyết từng bước. Và nhớ, mình luôn ở đây đồng hành cùng cậu.”
Cuộc trò chuyện với Linh khiến Khang cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu nhận ra rằng, để vượt qua “cơn bão ngoài đời”, không chỉ cần kiên định với ước mơ, mà còn cần có sự hỗ trợ từ những người hiểu và tin tưởng.
Tối về nhà, Khang quyết định dành thời gian cho bản thân. Cậu mở cuốn nhật ký cũ, lật từng trang, nhìn những bức vẽ từ thời thơ ấu và những bức tranh mới hoàn thành gần đây. Mỗi nét cọ, mỗi màu sắc đều nhắc nhở cậu về lý do bắt đầu: Ước mơ không thể để bị bỏ quên.
Khang đặt bút xuống, mở laptop và bắt đầu phác thảo kế hoạch cân bằng giữa công việc và nghệ thuật. Cậu phân chia thời gian hợp lý: buổi sáng tập trung công việc, buổi tối và cuối tuần dành cho vẽ. Mỗi ngày, cậu ghi lại tiến trình, cả thành công lẫn thất bại, để theo dõi sự tiến bộ.
Một vài ngày sau, Khang phải đối mặt với thử thách lớn hơn: bố cậu bất ngờ đến thăm phòng làm việc và nói thẳng:
“Con nên nghiêm túc về công việc. Mình nghe con tham gia triển lãm, học vẽ… Liệu con có đang lãng phí thời gian không?”
Khang ngẩng cao đầu, giữ bình tĩnh: “Bố, con biết công việc quan trọng, nhưng ước mơ cũng quan trọng. Con sẽ cân bằng cả hai, không để ảnh hưởng đến công việc.”
Bố cậu trầm ngâm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không còn gay gắt như trước. Dường như Khang đã khiến ông nhận ra sự quyết tâm của con trai.
Ngày tiếp theo, Khang đến lớp học vẽ với tinh thần vững vàng. Cậu nhận ra rằng cơn bão ngoài đời – áp lực từ công việc, gia đình, và xã hội – chỉ là thử thách để cậu trưởng thành. Mỗi lần đối mặt và vượt qua, cậu càng cảm nhận rõ ràng sức mạnh nội tâm và niềm tin vào ước mơ.
Cuối tuần, Khang cùng Linh đi dạo quanh hồ, nơi cậu từng vẽ nhiều bức tranh. Ánh nắng chiều vàng rực chiếu lên mặt hồ, phản chiếu những gam màu tươi sáng mà Khang vừa vẽ. Linh nhìn Khang, nụ cười trên môi:
“Cậu đã vượt qua nhiều áp lực rồi, Khang à. Và mình tin, cậu sẽ còn đi xa hơn nữa.”
Khang mỉm cười, nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ: Cơn bão ngoài đời không thể dập tắt ước mơ. Nó chỉ làm mình mạnh mẽ hơn. Và lần này, mình đã sẵn sàng bước tiếp, bất kể gió to bão lớn.