Sau buổi triển lãm đầu tiên, Khang về nhà với tâm trạng lẫn lộn. Trái tim cậu vừa phấn chấn vì dám trình bày tác phẩm của mình, vừa nặng trĩu bởi những lời nhận xét, ánh mắt dò xét từ người khác. Khi đặt bức tranh mới hoàn thành cạnh cuốn nhật ký cũ, Khang cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ: phải tiếp tục, phải nỗ lực hơn nữa. Nhưng cùng lúc, một tiếng nói bên trong cậu vang lên – tiếng nói của nỗi lo sợ và tự ti.
“Cậu có chắc mình giỏi không? Người khác vẽ đẹp hơn, chuyên nghiệp hơn. Cậu chỉ là kẻ vụng về thôi.”
Khang nhắm mắt lại, hít sâu. Tiếng nói ấy không phải từ ai khác, mà chính là bản thân cậu, xuất hiện như một cơn bão nhỏ trong lòng. Cậu biết nếu để nó kiểm soát, mình sẽ bỏ cuộc, quay về con đường an toàn quen thuộc.
Nhưng Khang quyết định không chạy trốn. Cậu đặt tay lên bức tranh, nhìn từng nét cọ, từng màu sắc, và tự nhủ:
“Mỗi người có con đường riêng. Ước mơ không phải để so sánh với người khác, mà để sống với chính mình. Mình sẽ tiếp tục, bất kể ai nói gì.”
Ngày hôm sau, Khang đi học lớp vẽ như thường lệ. Trên đường đến lớp, tâm trí cậu không ngừng nhắc nhở về tiếng nói bên trong, về những nghi ngờ và lo lắng. Nhưng khi gặp Linh, ánh mắt của người bạn đồng hành lại mang đến một niềm tin mới:
“Cậu trông có vẻ lo lắng, Khang à. Chúng ta cùng bắt đầu phác thảo hôm nay nhé. Không áp lực gì cả, chỉ là bước đi tiếp theo thôi.”
Khang gật đầu, cảm giác áp lực trong lòng dần dịu đi. Cậu nhận ra rằng, đôi khi, để vượt qua tiếng nói bên trong, cần một người đứng cạnh, không chỉ là bạn đồng hành trong hành trình nghệ thuật, mà còn là người hiểu và chia sẻ cảm xúc.
Trong lớp, Khang bắt đầu phác thảo một bức tranh mới: cảnh một con đường nhỏ rợp bóng cây, nơi ánh sáng len lỏi qua tán lá. Mỗi nét cọ cậu đặt lên giấy đều mang theo cảm xúc thật, những lo lắng vừa trải qua, nhưng đồng thời cũng là sự kiên định và quyết tâm.
Một giây phút, cậu dừng lại, nhắm mắt và lắng nghe bản thân. Tiếng nói bên trong lại vang lên, nhưng lần này không còn tràn đầy sợ hãi mà mang theo thử thách:
“Mình sẽ không bỏ cuộc. Mình muốn thử, muốn học, muốn trưởng thành.”
Khang mở mắt, nhìn bức tranh đang dần hình thành, và cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả. Lần đầu tiên, tiếng nói bên trong không còn là rào cản mà trở thành động lực. Cậu nhận ra: Chỉ khi đối diện với nỗi sợ và nghi ngờ, mới tìm thấy sức mạnh thực sự từ bản thân.
Buổi tối, về nhà, Khang viết lại trong cuốn nhật ký:
“Ngày hôm nay, mình nhận ra rằng tiếng nói bên trong không phải lúc nào cũng tiêu cực. Nó là thử thách để mình trưởng thành. Mỗi khi sợ hãi hay tự ti, mình sẽ nhớ rằng, bước tiếp là cách duy nhất để ước mơ sống lại.”
Những dòng chữ này như một lời nhắc nhở: hành trình theo đuổi ước mơ không chỉ là học vẽ, sáng tạo, hay trưng bày tranh; nó còn là hành trình đối diện với chính bản thân, vượt qua nỗi sợ, nghi ngờ và tự ti.
Ngày hôm sau, Khang tiếp tục vẽ, thử nghiệm những kỹ thuật mới, mạo hiểm hơn trong cách phối màu và bố cục. Mỗi nét cọ giờ đây không chỉ là sự sáng tạo, mà còn là minh chứng cho quyết tâm và lòng kiên định. Tiếng nói bên trong không còn là kẻ thù, mà là người bạn thúc giục cậu bước đi, không cho phép bỏ cuộc.
Khang nhận ra rằng, mỗi thử thách, mỗi lời nhận xét, mỗi ánh mắt đánh giá từ người khác chỉ là bề nổi. Sức mạnh thật sự để theo đuổi ước mơ nằm trong chính cậu – trong khả năng kiên trì, lòng tin và quyết tâm không để ước mơ bị bỏ quên.
Kết thúc một ngày dài, Khang nhìn bức tranh mới hoàn thành, lòng tràn đầy cảm giác chiến thắng. Không phải vì bức tranh hoàn hảo, mà vì cậu đã chiến thắng bản thân, đã vượt qua tiếng nói bên trong.
Và trong ánh đèn vàng hắt lên phòng, Khang biết rằng hành trình phía trước còn dài, còn nhiều thử thách. Nhưng lần này, cậu không còn sợ hãi. Ước mơ của cậu – giấc mơ bị bỏ quên từ lâu – đã tìm thấy tiếng nói bên trong đồng hành, mạnh mẽ và quyết liệt hơn bao giờ hết.