ước mơ bị bỏ quên

Chương 3: Cuốn nhật ký cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối tuần, Khang quyết định dành cả ngày cho chính mình. Sau những ngày bận rộn với công việc, những lời khuyên “an toàn” từ gia đình, bạn bè, và cả những suy nghĩ thực tế liên tục vây quanh, Khang cần một không gian riêng để suy ngẫm, để hồi tưởng và… để bắt đầu lại.

Khang ngồi xuống giữa phòng khách, xung quanh là những cuốn sách cũ, những tấm ảnh thời thơ ấu còn sót lại trong một chiếc hộp gỗ. Bỗng nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở một chiếc hộp giấy nâu sờn cạnh kệ sách, nơi mà cậu từng bỏ những kỷ vật hồi nhỏ. Tay cậu run run mở hộp ra, và ở đó, cuốn nhật ký cũ bìa da đã mòn, góc cạnh cũ kỹ nhưng vẫn mang một vẻ gì đó rất riêng, như một người bạn cũ vừa chờ đợi sự trở lại.

Khang nhấc cuốn nhật ký lên, hít một hơi thật sâu. Mùi giấy cũ, mực in, và chút bụi như trộn lẫn, đánh thức một phần ký ức đã ngủ quên từ lâu. Khi lật trang đầu tiên, những dòng chữ nho nhỏ, hơi nghiêng, vẫn còn nguyên vẹn, khiến Khang không khỏi mỉm cười:

“Một ngày, tớ sẽ vẽ cả thế giới theo cách của riêng tớ. Tớ muốn mọi người nhìn tranh mà thấy niềm vui, thấy mơ mộng, thấy được cảm xúc mà không lời nào diễn tả…”

Những dòng chữ ấy khiến Khang bỗng dưng nghẹn ngào. Cậu nhớ lại những buổi chiều mơ mộng bên khung cửa sổ, cầm cọ vẽ, thả trí tưởng tượng bay xa. Khi đó, thế giới chỉ còn hai màu: sắc màu trên giấy và niềm vui trong tim.

Khang cẩn thận lật từng trang, từng bức vẽ đơn sơ nhưng tràn đầy cảm xúc. Có những bức tranh vẽ cả bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh, có những nét phác họa gia đình, bạn bè, hay cảnh vật quen thuộc quanh xóm nhỏ. Dù còn vụng về, nhưng trong mắt Khang, từng bức tranh đều mang một sức sống riêng, một phần ký ức ngây thơ không thể nào quên.

Một suy nghĩ vụt qua tâm trí Khang: Sao mình lại quên điều này nhỉ? Sao mình từ bỏ ước mơ của bản thân vì những lời khuyên, vì sự an toàn? Tim cậu đập mạnh, vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Nhưng lần này, thay vì chùn bước, Khang cảm nhận được một nguồn năng lượng dâng trào: Hãy làm lại từ đầu.

Khang đặt cuốn nhật ký lên bàn, mở bộ màu nước cũ và những cọ vẽ đã lâu không sử dụng. Bàn tay cậu run run nhúng cọ vào màu, rồi chạm nhẹ lên giấy trắng. Những nét vẽ đầu tiên vụng về nhưng sống động, dường như mang theo cả niềm hạnh phúc đã bị cất giấu suốt nhiều năm.

Trong lúc vẽ, Khang nhớ lại những lời mẹ, lời bạn bè, những áp lực từ xã hội. Nhưng lần này, mọi thứ không làm cậu chùn bước. Ngược lại, chúng trở thành động lực, nhắc nhở rằng ước mơ thật sự không bao giờ dễ dàng, và giá trị của nó chính là thử thách để đạt được.

Khang cầm cọ, nhấc lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đứa trẻ đang chạy chơi trên con đường quen thuộc, tiếng cười vang lên trong không gian yên bình. Cậu tự nhủ: Mình sẽ không để ai đánh mất ước mơ của mình, kể cả chính bản thân mình.

Buổi tối, khi ánh đèn vàng hắt lên trang nhật ký, Khang nhìn lại bức tranh vừa hoàn thành. Màu sắc rực rỡ, những đường nét vụng về nhưng đầy cảm xúc, như một lời nhắc nhở: Ước mơ vẫn sống, chỉ cần mình dám bắt đầu.

Cảm giác hồi hộp, hy vọng và niềm tin tràn ngập trong lòng Khang. Cậu biết rằng phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất bây giờ, lần đầu tiên sau nhiều năm, tim cậu rộn ràng: hành trình theo đuổi ước mơ đã chính thức bắt đầu.

Đêm khuya, Khang đặt cuốn nhật ký xuống cạnh giường, ánh mắt dán vào những dòng chữ cũ kỹ. Trong lòng, một quyết tâm vững chắc hình thành: Không để ước mơ bị bỏ quên thêm một lần nào nữa. Và từ khoảnh khắc ấy, Khang bước vào hành trình của riêng mình, nơi thử thách và cảm xúc sẽ đan xen, nơi những ước mơ tưởng chừng xa vời sẽ dần thành hình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×