ước mơ bị bỏ quên

Chương 4: Giấc mơ ngây thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Khang thức dậy với một cảm giác lạ lùng: vừa háo hức vừa hồi hộp. Buổi tối qua, sau khi cầm cọ vẽ, tim cậu vẫn còn đập rộn ràng, như thể chưa từng ngủ yên trong nhiều năm. Cậu biết rằng hôm nay sẽ là ngày bắt đầu thử sức thực sự với ước mơ – không chỉ trên giấy, mà là bước đi đầu tiên trên hành trình dài phía trước.

Khang mang theo cuốn nhật ký cũ cùng bộ màu nước đến công viên gần nhà. Nơi đó có những hàng cây rợp bóng mát, những con đường đất quanh co và một hồ nước nhỏ phản chiếu ánh sáng mặt trời. Tất cả đều quen thuộc từ thời thơ ấu, nơi mà từng buổi chiều cậu từng ngồi dưới gốc cây, vẽ những điều mình yêu thích.

Khang trải giấy ra trên ghế đá, nhúng cọ vào màu, và bắt đầu vẽ. Những nét đầu tiên vụng về, nhưng dần dần trở nên tự nhiên hơn. Cậu vẽ lại cảnh hồ, những chú chim bay lượn, những chiếc lá rơi chậm rãi trên mặt nước. Mỗi nét cọ đều mang theo cảm xúc, từng hơi thở, từng kỷ niệm được hồi sinh.

Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong lòng Khang: đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu được sống lại giấc mơ của chính mình, không bị ràng buộc bởi công việc, trách nhiệm hay những lời phê phán từ người khác.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Một vài người qua đường tò mò dừng lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa đánh giá. Một người đàn ông trung niên cất lời: “Cậu trẻ thế mà vẽ loằng ngoằng như thế này à? Sao không học cái gì thực tế hơn?”

Khang cúi đầu, lòng hơi chùng xuống. Tiếng nói ấy vang vọng như một lời nhắc nhở: thế giới bên ngoài không bao giờ dễ dàng với những ai dám mơ mộng. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Khang hít sâu, nhìn lại bức tranh đang dần hình thành trên giấy. Cậu tự nhủ: Mình vẽ cho chính mình, không phải để ai công nhận.

Một vài bạn nhỏ đang chơi gần đó tò mò chạy đến, hỏi: “Anh vẽ gì vậy?”

Khang mỉm cười, chỉ vào bức tranh: “Anh vẽ cảnh hồ này. Em có thấy đẹp không?”

Những ánh mắt trong trẻo, những nụ cười vô tư của các em khiến Khang bất chợt nhận ra một điều: Ước mơ không chỉ là thành tựu hay sự công nhận, mà là niềm vui giản dị mà ta tạo ra cho bản thân và cả người khác.

Buổi chiều, Khang ngồi trên ghế đá, lật lại trang nhật ký cũ, so sánh những nét vẽ ngày xưa và hôm nay. Cậu thấy sự khác biệt rõ rệt: bây giờ các nét cọ mạnh mẽ hơn, dứt khoát hơn, nhưng vẫn giữ nguyên sự hồn nhiên và tinh thần bay bổng của tuổi thơ. Một nụ cười nở trên môi Khang – đây chính là khoảnh khắc cậu nhận ra rằng giấc mơ ngây thơ năm xưa chưa bao giờ chết, nó chỉ đang chờ cơ hội được hồi sinh.

Khang ngẩng nhìn bầu trời, những đám mây trôi lững lờ, ánh nắng chiều vàng rực khẽ hắt lên hồ nước. Trong lòng cậu, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm giác hạnh phúc trọn vẹn xuất hiện. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra: con đường phía trước sẽ không dễ dàng.

Trên đường về nhà, Khang gặp Huy. Nhìn những bức tranh trong túi, Huy nghiêng đầu: “Cậu thật sự bắt đầu rồi à?”

Khang gật đầu: “Ừ. Mình muốn thử, dù chỉ là bước nhỏ đầu tiên.”

Huy nhìn bạn, ánh mắt vừa lo lắng vừa ủng hộ: “Nếu cậu tiếp tục, sẽ còn nhiều thử thách. Nhưng mình tin cậu làm được. Chỉ cần nhớ, vẽ cho chính mình trước hết, rồi mới là cho ai khác.”

Khang mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu không còn bị ràng buộc bởi những lời khuyên “an toàn” nữa. Ở đây, trong từng nét vẽ, từng khoảnh khắc, cậu tìm lại chính mình – một Khang đầy ước mơ, đầy cảm xúc và dũng khí.

Buổi tối, trở về phòng, Khang đặt bức tranh mới hoàn thành cạnh cuốn nhật ký cũ. Những gam màu rực rỡ và nét cọ tự do như thách thức cả thế giới: Ước mơ của Khang đã sống lại. Và từ bây giờ, không còn chỗ cho sự bỏ quên nữa.

Trong lòng cậu, một quyết tâm mới hình thành: Dù phía trước là thử thách, là thất bại, hay là những lời chê bai, Khang sẽ tiếp tục bước đi. Ước mơ ngây thơ không còn là giấc mơ của ngày xưa nữa – nó là hành trình của hiện tại và tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×