Ngày hôm sau, Khang thức dậy với một cảm giác khác lạ: một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong. Cậu không còn cảm giác e dè hay do dự như trước. Những dòng chữ trong cuốn nhật ký, những nét vẽ vụng về nhưng đầy cảm xúc ngày hôm qua, vẫn in đậm trong tâm trí. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Khang cảm nhận được rằng ước mơ của mình không còn là một điều xa xôi, mà là một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Khang nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi mà bao năm nay cậu chỉ coi là chỗ để ngủ và làm việc. Giờ đây, mọi thứ đều trở nên sống động: bộ màu nước cũ trên bàn, cuốn nhật ký bìa da đã sờn, và cả những tấm giấy trắng đang chờ cọ vẽ. Mỗi vật nhỏ đều như nhắc nhở Khang rằng: Đã đến lúc hành động.
Cậu mở laptop, lên mạng tìm kiếm các lớp học vẽ, các nhóm nghệ thuật tại thành phố. Mọi thứ đều khiến tim Khang đập nhanh. Cậu thấy mình hồi hộp, lo lắng nhưng cũng hạnh phúc vô cùng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu tự cảm nhận được sự tự do, được lựa chọn chính mình.
Trong lúc tìm kiếm thông tin, Khang nhận ra một điều: bước đi đầu tiên là quan trọng nhất. Không cần biết kết quả ra sao, quan trọng là dám thử, dám làm, dám sống với giấc mơ của chính mình. Và ngay lúc đó, cậu quyết định: sẽ đăng ký một lớp học vẽ vào cuối tuần, bắt đầu học lại từ những điều cơ bản.
Tối hôm đó, Khang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cọ vẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng xe cộ lướt qua đường, ánh đèn vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt kính, tất cả dường như nhắc nhở cậu rằng cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây cậu không còn sợ hãi. Sự thôi thúc bên trong như một ngọn lửa nhỏ, cháy âm ỉ, thôi thúc Khang tiến về phía trước.
Nhưng ngay cả khi lòng đầy nhiệt huyết, Khang vẫn không tránh khỏi những lo lắng. Suy nghĩ về gia đình, về những lời khuyên “an toàn” lại hiện lên:
“Con nên suy nghĩ kỹ… Công việc ổn định, cuộc sống an toàn… Ước mơ không thể ăn được cơm…”
Nhưng lần này, Khang không bị chùn bước. Ngược lại, cậu thấy mình mạnh mẽ hơn. Những lời khuyên ấy không còn là rào cản, mà chỉ là một thử thách để cậu chứng minh rằng ước mơ vẫn đáng giá.
Trong lúc đó, Huy nhắn tin:
“Cậu dạo này trông hăng hái quá nhỉ. Cậu có chắc là mình muốn làm tất cả những thứ này không? Đừng để thất vọng làm mình nản nhé.”
Khang mỉm cười trả lời:
“Mình biết, Huy. Nhưng lần này, mình sẽ thử hết sức. Mình muốn sống với ước mơ của chính mình, dù có khó khăn đến đâu.”
Đêm đó, Khang không ngủ được. Cậu lấy ra cuốn nhật ký, đọc lại từng dòng chữ cũ, từng bức vẽ ngày xưa, và bắt đầu phác thảo những ý tưởng mới. Những đường nét vụng về nhưng chứa đầy cảm xúc, những màu sắc tươi sáng, tất cả như một lời hứa với bản thân: Không bao giờ quên ước mơ, và sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Sáng hôm sau, Khang thức dậy với quyết tâm rõ ràng: Bất cứ thử thách nào phía trước, cậu cũng sẽ đối mặt. Ước mơ của mình là của chính mình, không ai có thể lấy đi.
Khang bắt đầu lên kế hoạch từng bước: đăng ký lớp học, chuẩn bị dụng cụ vẽ, sắp xếp thời gian làm việc và học tập sao cho cân bằng. Mỗi bước đi nhỏ đều mang lại niềm vui và động lực. Và trong lòng, cậu biết rằng, chính những bước đi này sẽ tạo nên hành trình dài phía trước – hành trình của ước mơ không còn bị bỏ quên nữa.
Chiều tối, khi ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ, Khang đứng nhìn bức tranh vừa hoàn thành. Mỗi nét vẽ, mỗi màu sắc đều như nói với cậu rằng: Đây chỉ là khởi đầu. Con đường còn dài, nhưng mình đã sẵn sàng bước đi.
Trong lòng Khang, một sự thôi thúc mạnh mẽ vẫn âm ỉ cháy: không ai có thể ngăn cậu theo đuổi ước mơ, và lần này, cậu sẽ đi hết con đường mình chọn, dù thử thách có lớn đến đâu.