ước mơ bị bỏ quên

Chương 6: Những lời từ chối đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Khang đến văn phòng với một tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau nhiều ngày suy nghĩ và chuẩn bị, cậu đã quyết định sẽ chia sẻ với mọi người về ước mơ của mình – về việc muốn theo đuổi nghệ thuật, học vẽ lại từ đầu. Cậu biết rằng bước này quan trọng, nhưng đồng thời cũng nhạy cảm: không phải ai cũng hiểu, cũng đồng cảm với những ước mơ “không thực tế”.

Ngay khi bước vào phòng, Khang gặp đồng nghiệp – những người vốn quen thuộc với hình ảnh cậu trầm lặng, làm việc chăm chỉ nhưng luôn tuân theo những quy tắc an toàn. Một người đồng nghiệp, Lan, nghiêng đầu nhìn cậu:

“Ồ, hôm nay cậu có vẻ vui nhỉ. Có chuyện gì không?”

Khang hơi hít sâu, rồi quyết định mở lời:

“Mình… muốn chia sẻ một điều. Thực ra, mình đã quyết định sẽ theo đuổi ước mơ của mình. Mình muốn học vẽ lại từ đầu, và… hy vọng sẽ phát triển kỹ năng này trong thời gian tới.”

Cả phòng bỗng im lặng. Một vài người mỉm cười, nhưng phần lớn là ánh mắt ngạc nhiên, xen lẫn chút nghi ngờ. Lan, với giọng nói vừa lo lắng vừa thận trọng, nói:

“Ước mơ sao? Nhưng cậu đang có công việc ổn định mà. Chẳng phải an toàn hơn nếu tiếp tục làm tốt công việc hiện tại sao?”

Khang cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Mình biết, nhưng mình muốn thử. Chỉ là thử thôi, không ảnh hưởng đến công việc.”

Một đồng nghiệp khác, Tuấn, chen vào: “Nghe có vẻ hay đấy, nhưng mà thực tế thì… khó mà sống được bằng nghệ thuật, Khang à. Mình chỉ sợ cậu sẽ thất vọng thôi.”

Những lời nói này như một làn sóng lạnh lùng dội vào lòng Khang. Một phần cậu muốn bỏ cuộc, muốn trở về với sự an toàn quen thuộc. Nhưng khi nhìn xuống tay mình đang cầm bức phác thảo mới hoàn thành hôm qua, cậu cảm nhận được sức sống trong từng nét vẽ: Không thể từ bỏ lúc này.

Chiều hôm đó, Khang về nhà, chuẩn bị ăn tối cùng gia đình. Không khí bàn ăn vốn thân mật hôm nay bỗng trở nên nặng nề. Mẹ nhìn cậu, ánh mắt vừa quan tâm vừa nghi ngại:

“Khang à, mẹ nghe hôm nay con nói muốn theo đuổi nghệ thuật… Con có chắc là mình muốn làm điều này không? Mẹ sợ con sẽ thất vọng, lãng phí thời gian và công sức.”

Khang hít một hơi dài, cố gắng giải thích: “Con chỉ muốn thử thôi, mẹ. Con vẫn sẽ làm việc, vẫn đảm bảo mọi thứ ổn định. Nhưng con muốn sống với ước mơ của mình.”

Bố Khang lắc đầu, giọng nghiêm nghị: “Con ạ, đời sống thực tế không như trong tưởng tượng. An toàn là điều quan trọng. Con nên suy nghĩ kỹ, đừng để ước mơ làm xao nhãng cuộc sống.”

Nhìn vào đôi mắt lo lắng của bố mẹ, Khang cảm thấy một nỗi đau nhẹ nhưng sâu. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng sự từ chối từ chính những người quan trọng nhất. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra: Đây là lúc phải đứng vững cho chính bản thân.

Sau bữa tối, Khang lên phòng, ngồi trước cuốn nhật ký và bức tranh mới hoàn thành. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và tự nhủ:

“Không sao. Mọi người có thể không hiểu, có thể lo lắng. Nhưng ước mơ này là của mình. Mình sẽ tiếp tục.”

Đêm đó, Khang bắt đầu vẽ tiếp. Những nét cọ trên giấy như truyền tải tất cả cảm xúc vừa trải qua: sự thất vọng, sự bối rối, nhưng trên hết là quyết tâm. Mỗi màu sắc, mỗi đường nét đều mạnh mẽ hơn, rõ ràng hơn, như một lời khẳng định: Ước mơ không thể bị từ chối, nếu chính mình không chịu buông bỏ.

Sáng hôm sau, Khang nhận ra rằng những lời từ chối, những ánh mắt nghi ngại không phải là kết thúc. Chúng chỉ là thử thách đầu tiên, là cơ hội để cậu học cách kiên định, để thấy rằng mỗi bước đi trên hành trình theo đuổi ước mơ đều đòi hỏi can đảm và quyết tâm.

Và trong lòng Khang, một ngọn lửa nhỏ nhưng mạnh mẽ vẫn âm ỉ cháy: Dù ai nói gì, dù khó khăn ra sao, mình sẽ không để ước mơ bị bỏ quên thêm một lần nào nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×