ước mơ bị bỏ quên

Chương 7: Người bạn đồng hành bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng cuối tuần, Khang quyết định đến lớp học vẽ mới đăng ký. Trong lòng vẫn còn cảm giác hồi hộp và lo lắng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu thực sự bước ra khỏi vùng an toàn, đối diện với thế giới bên ngoài bằng ước mơ của chính mình.

Lớp học nhỏ, chỉ có vài học viên, nhưng không khí tràn đầy năng lượng sáng tạo. Khang vừa ngồi xuống thì giọng giảng viên cất lên:

“Chào các em! Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc phác thảo những cảnh vật xung quanh. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần cảm xúc.”

Khang cầm bút, nhìn quanh. Mọi người đều tập trung, nét vẽ phác họa nhanh chóng xuất hiện trên giấy. Một cô gái ngồi bên cạnh nở nụ cười thân thiện, liếc nhìn Khang:

“Chào, mình là Linh. Cậu mới học hả? Nhìn cậu có vẻ hơi bỡ ngỡ.”

Khang gật đầu, mỉm cười: “Mình là Khang. Ừ, lần đầu tiên sau nhiều năm quay lại với vẽ.”

Linh cười rạng rỡ: “Tuyệt quá! Mình cũng mới quay lại sau một thời gian dài bỏ bê sở thích của mình. Cậu sẽ thấy, vẽ không chỉ là kỹ năng mà còn là cách để cảm nhận và giải tỏa cảm xúc.”

Những lời nói của Linh khiến Khang thấy nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy được hiểu, không phải lo lắng về ánh mắt đánh giá hay lời phán xét từ bên ngoài. Linh trở thành một người bạn đồng hành bất ngờ, vừa đồng cảm, vừa khích lệ Khang.

Trong giờ học, Khang nhận ra một điều thú vị: khi vẽ cùng người khác, những ý tưởng, cảm xúc, và kỹ năng được truyền tải không chỉ từ giảng viên, mà còn từ những người xung quanh. Linh thường xuyên gợi ý:

“Thử thêm màu sắc này xem, sẽ sống động hơn.”

“Cậu có thể nhấn mạnh đường nét ở đây, sẽ tạo cảm giác sâu hơn.”

Khang cảm thấy mỗi lời gợi ý đều như mở ra một cánh cửa mới. Không chỉ học kỹ năng, cậu còn học cách nhìn nhận cảm xúc, cách thể hiện chúng qua tranh vẽ. Mỗi nét cọ trên giấy dường như trở nên sống động, truyền tải cả niềm vui, cả sự hồi hộp, cả những lo lắng đang tồn tại trong lòng Khang.

Sau buổi học, Linh mời Khang đi cà phê. Trong lúc trò chuyện, Khang chia sẻ về quãng thời gian bỏ quên ước mơ, về những lời khuyên “an toàn” từ gia đình và bạn bè.

Linh lắng nghe, đôi mắt long lanh sự thông cảm:

“Cậu biết không, mình cũng từng từ bỏ nhiều ước mơ. Nhưng một ngày nào đó, khi nhận ra mình không sống đúng với bản thân, mình mới hiểu rằng ước mơ không thể chờ lâu. Quan trọng là dám bước đi, và quan trọng hơn, có ai đó đồng hành sẽ giúp ta bớt sợ hãi.”

Khang mỉm cười, cảm giác nặng nề trong lòng dần tan biến. Cậu nhận ra rằng hành trình phía trước không cần phải cô đơn. Có người đồng hành, có sự chia sẻ, mọi thử thách dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.

Những tuần tiếp theo, Khang và Linh thường học cùng nhau, trao đổi ý tưởng, cùng hoàn thiện những bức tranh. Linh không chỉ là người bạn đồng hành, mà còn là nguồn cảm hứng, giúp Khang thêm dũng khí để đối diện với những thử thách trong cuộc sống thực tế.

Một buổi chiều, khi đang phác thảo cảnh hồ quen thuộc, Khang nhìn Linh và nói:

“Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chắc mình sẽ không dám quay lại với ước mơ này.”

Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Cậu cũng giúp mình nhiều đấy, Khang à. Đôi khi, chỉ cần một ai đó hiểu và đồng hành, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”

Trong lòng Khang, một niềm tin mới hình thành: Dù con đường phía trước còn dài, còn nhiều thử thách, ít nhất bây giờ cậu không còn cô đơn. Ước mơ không chỉ là của riêng mình nữa, mà là hành trình mà cậu chia sẻ cùng những người hiểu và đồng cảm.

Tối về nhà, Khang đặt bức tranh hôm nay cạnh cuốn nhật ký cũ. Những gam màu tươi sáng, những nét cọ đầy cảm xúc, và cả sự hiện diện của người bạn đồng hành như nhắc nhở cậu: Mỗi bước đi, dù nhỏ, đều mang ý nghĩa. Ước mơ không còn bị bỏ quên nữa.

Và trong lòng Khang, ngọn lửa ước mơ lại bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết: không còn lo sợ, không còn nghi ngờ. Hành trình phía trước, dù còn nhiều thử thách, giờ đây đã có ánh sáng của tình bạn, sự đồng cảm và niềm tin vững chắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×