ước mơ bị bỏ quên

Chương 8: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vài tuần sau khi bắt đầu lớp học vẽ cùng Linh, Khang cảm nhận được niềm vui và động lực dâng trào. Nhưng đúng như cậu đã đoán, hành trình theo đuổi ước mơ không chỉ có màu hồng. Thử thách đầu tiên xuất hiện vào một buổi chiều trời se lạnh, khi Khang tham gia một buổi triển lãm tranh nghiệp dư dành cho học viên mới.

Cậu mang theo bức tranh cảnh hồ quen thuộc, đã hoàn thiện sau nhiều ngày phác thảo, với hi vọng sẽ nhận được lời khen khích lệ. Linh đi cùng, động viên:

“Đừng lo, Khang. Đây chỉ là bước đầu, quan trọng là cậu dám trưng bày tác phẩm của mình.”

Nhưng ngay khi bước vào phòng triển lãm, Khang chợt thấy áp lực từ bầu không khí xung quanh. Những bức tranh của các học viên khác trông chuyên nghiệp, màu sắc hài hòa, bố cục tinh tế. Bên cạnh đó, một vài khách tham quan lại tỏ thái độ khó tính, đưa ánh mắt đánh giá.

Khang đặt bức tranh của mình lên bàn, lòng bỗng chùng xuống. Cậu tự nhủ: “Mình chỉ mới bắt đầu… Không sao, mình sẽ coi đây là cơ hội học hỏi.”

Một vị giám khảo, trông nghiêm nghị, tiến đến bức tranh của Khang và hỏi:

“Cậu là người mới học à? Bố cục khá tự do, nhưng màu sắc chưa thực sự hài hòa. Cần nhiều luyện tập hơn.”

Khang cười gượng, cố gắng không để cảm xúc chi phối. Lời nhận xét thẳng thắn nhưng không quá khắc nghiệt. Cậu biết đây là cơ hội để cải thiện, nhưng trong lòng vẫn rơi vào cảm giác tự ti.

Sau khi giám khảo rời đi, một số người tham quan lại gần, đưa ánh mắt dò xét. Một người phụ nữ thốt lên:

“Bức tranh này màu sắc hơi lộn xộn nhỉ? Có vẻ như chưa được tập trung.”

Một học viên khác thì thì thầm:

“Đúng rồi, cậu mới học mà, còn vụng về quá.”

Những lời nói này như những mũi kim nhỏ châm vào lòng Khang. Tim cậu đập nhanh, lòng bồn chồn. Cậu muốn bỏ chạy, muốn giấu bức tranh đi, trở về với sự an toàn quen thuộc. Nhưng rồi, Khang nhìn sang Linh. Ánh mắt Linh tràn đầy sự khích lệ và tin tưởng.

“Đừng để họ làm cậu nản lòng. Mỗi người một phong cách, và cậu đã dám trình bày tác phẩm của mình. Hãy coi đây là bước khởi đầu, không phải kết thúc.”

Khang hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, và tự nhủ: Đây là thử thách đầu tiên, nhưng mình sẽ không từ bỏ. Mỗi lời nhận xét, dù tích cực hay tiêu cực, đều là cơ hội để mình tiến bộ.

Cậu đứng thẳng, quay lại nhìn bức tranh của mình với ánh mắt mới: không còn sợ hãi, không còn mặc cảm. Mỗi nét cọ, mỗi màu sắc đều mang theo câu chuyện, cảm xúc và hành trình mà Khang đã trải qua. Và cậu hiểu rằng, giá trị thực sự của ước mơ không phải là lời khen ngợi từ người khác, mà là quá trình dám bước ra, dám thử, và dám trưởng thành.

Buổi triển lãm kết thúc, Khang về nhà với tâm trạng vừa mệt mỏi vừa phấn chấn. Trên đường về, cậu nhắn tin cho Linh:

“Cảm ơn cậu hôm nay. Nếu không có cậu bên cạnh, mình có lẽ đã bỏ cuộc ngay từ buổi triển lãm đầu tiên.”

Linh trả lời:

“Cậu đã làm rất tốt rồi, Khang à. Đây chỉ là bước đầu, phía trước còn nhiều điều thú vị đang chờ cậu.”

Tối đó, Khang đặt bức tranh trở lại bàn, mở cuốn nhật ký cũ, lật từng trang. Những dòng chữ và bức vẽ ngây thơ ngày xưa dường như đang nhìn cậu, nhắc nhở một điều quan trọng: Ước mơ chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng chỉ cần dám bước đi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Khang cầm cọ, nhúng màu, và bắt đầu phác thảo bức tranh mới. Mỗi nét cọ giờ đây mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, như một lời khẳng định với chính bản thân: Mình sẽ không dừng lại. Thử thách đầu tiên đã qua, và mình sẽ tiếp tục bước đi, để ước mơ không bao giờ bị bỏ quên nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×