vai phụ không cần cứu nữa

Chương 3: Vai Phụ Diễn Sai Kịch Bản


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

[Cảnh báo: Nhiệm vụ chính sẽ khởi động sau 10 phút. Ký chủ cần hoàn thành phân cảnh “buổi tiệc sinh nhật nữ chính” đúng nguyên tác.]

[Tình tiết yêu cầu: Gây rối – bị bóc phốt – sỉ nhục – tự tử.]

[Xác suất hoàn thành: 0%.]

Tôi bật cười, kéo khóa váy, liếc nhìn gương.

Trong gương là một “Lâm Kỳ” hoàn toàn khác: tóc búi gọn gàng, váy đen trễ vai, đôi môi đỏ đậm như rượu vang, ánh mắt bình thản mà sắc sảo.

Không còn bóng dáng cô gái điên cuồng vì tình, chỉ còn lại một người phụ nữ biết mình đáng giá bao nhiêu.

[Ký chủ, hình tượng hiện tại của cô không khớp với kịch bản.]

“Biết rồi.” – Tôi đáp, lạnh nhạt. “Càng không khớp càng thú vị.”

Buổi tiệc sinh nhật của Diệp Như Yên – nữ chính, diễn ra ở khách sạn năm sao giữa trung tâm thành phố.

Cả hội trường sáng rực ánh đèn, tiếng nhạc du dương, những lời chúc tụng ngọt ngào giả tạo như được lập trình sẵn.

Mọi người đều mỉm cười, nhưng chẳng ai thực sự vui.

Tôi từng đọc đoạn này trong truyện — và tôi biết rất rõ: chỉ vài phút nữa, tất cả những nụ cười kia sẽ hướng về tôi với vẻ khinh bỉ.

Tôi bước vào. Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn.

“Lâm Kỳ?” – Một giọng nữ ngọt ngào vang lên. “Cô vẫn còn mặt mũi đến à?”

Diệp Như Yên, trong bộ váy trắng như thiên sứ, tiến lại gần. Ánh đèn rọi xuống khiến cô ta càng rạng rỡ, còn tôi — người phụ — như cái nền được dàn dựng hoàn hảo để tôn vinh “ánh sáng của cô ta”.

Trong nguyên tác, đây là lúc Lâm Kỳ tức giận, ném ly rượu, mắng chửi, rồi bị vạch tội “cướp người yêu”, trở thành trò cười của cả hội trường.

Nhưng hôm nay… không có chuyện đó.

Tôi khẽ nâng ly champagne, mỉm cười.

“Chúc mừng sinh nhật cô, Như Yên.”

Cô ta khựng lại, có lẽ không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy.

“Cô…” – Như Yên chớp mắt. – “Không phải cô đến để—”

“Gây chuyện à?” – Tôi cắt lời, giọng dịu dàng. “Tôi không hứng thú với kịch bản rẻ tiền đó. Hôm nay là ngày vui của cô, tôi chỉ đến để chúc mừng. Thành công, hạnh phúc… và may mắn với người đàn ông mà cô phải cố diễn thật nhiều để giữ.”

Nụ cười tôi không đổi, nhưng ánh mắt khiến những người xung quanh nín bặt.

[Cảnh báo! Kịch bản lệch hướng!]

[Nhân vật phụ phát ngôn sai tình tiết!]

[Hệ thống không xác định được phản ứng của nữ chính!]

“Cô… cô nói cái gì vậy?” – Như Yên siết chặt tay, gương mặt thoáng co giật.

Tôi cúi nhẹ đầu, nhấp một ngụm rượu, rồi quay đi.

“Chỉ là chúc phúc thôi. Đừng lo, tôi không còn hứng thú với thứ cô đang giữ.”

Không khí đông cứng trong vài giây. Những vị khách xung quanh xì xào, không biết nên đứng về phía ai.

Một vài người nhìn tôi – không còn là ánh nhìn khinh thường như trong nguyên tác, mà là… tò mò. Hứng thú.

Bởi vì “vai phụ điên rồ” họ tưởng biết, hôm nay lại điềm tĩnh, nguy hiểm, và có khí chất đến lạ.

[Ký chủ! Cốt truyện chính đang đổ vỡ! Nam chính chưa xuất hiện theo đúng thời gian!]

“Ồ, lỗi lập trình à?” – Tôi mỉm cười trong đầu. “Cậu nên nâng cấp đi, 003.”

Một giọng trầm vang lên phía sau:

“Lâm Kỳ.”

Tôi quay lại.

Hắn – Trì Dạ – nam chính.

Vẫn gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu, bờ môi mím chặt. Người đàn ông mà nguyên tác viết là “chỉ yêu duy nhất Diệp Như Yên”.

Nhưng khi hắn nhìn tôi, có một tia nghi hoặc thoáng qua – một cảm xúc không thuộc về kịch bản.

“Cô… thay đổi rồi.” – Hắn khẽ nói, giọng mang chút trầm ngâm.

Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười. “Con người mà, thay đổi là chuyện bình thường. Chỉ có nhân vật trong truyện mới phải mãi diễn lại một cảnh thôi, anh không thấy sao?”

[Cảnh báo: Nam chính xuất hiện sớm hơn 5 phút so với kịch bản gốc!]

[Độ hảo cảm: Không xác định!]

[Tình tiết: hỗn loạn cấp độ 2!]

Tôi nhìn quanh, rồi nhún vai. “Thế giới này mong manh thật đấy, chỉ một lời nói của tôi mà hệ thống đã rối tung.”

[Ký chủ, cô đang gây rối!]

“Không, tôi đang sống.”

Tiếng nhạc dừng. Không khí tiệc bị phá vỡ.

Diệp Như Yên cố gắng lấy lại nụ cười, nhưng không còn tự nhiên.

“Cô ta bị điên rồi. Ai đó, mời cô ấy ra ngoài!”

Hai vệ sĩ tiến đến. Tôi đặt ly rượu xuống, cười nhẹ.

“Không cần đâu. Tôi tự đi được.”

Tôi lướt qua họ, để lại sau lưng ánh nhìn rối loạn của cả hội trường – và một ánh mắt phức tạp từ Trì Dạ.

Bước ra ngoài, gió đêm lạnh cắt da.

Hệ thống vẫn lải nhải trong đầu:

[Ký chủ thất bại trong việc hoàn thành kịch bản.]

[Kết quả: Không thể trở lại thế giới thật.]

[Trạng thái: Phản nghịch.]

Tôi dựa vào lan can, nhìn ánh đèn thành phố trải dài phía xa.

“Phản nghịch thì sao? Tôi chỉ đang làm điều mà nhân vật thật sự nên làm – sống cho mình.”

[Ký chủ, cô đang hủy cấu trúc câu chuyện. Nếu tiếp tục, thế giới này có thể sụp đổ.]

“Vậy cứ sụp đi.” – Tôi đáp, giọng nhẹ như gió. “Ít nhất, tôi sẽ là người cuối cùng còn đứng.”

Phía sau, một giọng nam vang lên, trầm thấp:

“Cô không sợ à?”

Tôi quay lại. Là Trì Dạ.

Hắn đứng dưới ánh đèn, đôi mắt nhìn tôi như muốn xuyên qua lớp mặt nạ mà tôi đang mang.

Tôi khẽ cười. “Sợ gì chứ? Khi đã biết mình chỉ là nhân vật trong câu chuyện của kẻ khác, thì điều đáng sợ nhất không phải là chết… mà là sống mà chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Trì Dạ im lặng. Trong mắt hắn thoáng có điều gì đó — không phải thương hại, mà là nhận thức.

[Cảnh báo: Nam chính đang sinh cảm xúc ngoài kịch bản.]

[Hệ thống không thể xác định diễn biến tiếp theo.]

Tôi xoay người, bước đi giữa bóng đêm.

Phía sau, giọng 003 khẽ run:

[Ký chủ, cô… thực sự đang làm gì vậy?]

Tôi mỉm cười:

“Diễn vai phụ, theo cách của tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×