vai phụ không cần cứu nữa

Chương 4: Nữ Chính Xuất Hiện – Và Tôi Là Cái Nền Hoàn Hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

[Hệ thống 003: Cảnh báo cấp độ 4.]

[Tình tiết lệch hướng 67%. Nhân vật nữ chính Diệp Như Yên đang điều chỉnh hành vi để tái lập kịch bản gốc.]

[Đề nghị ký chủ hạn chế can thiệp.]

Tôi nheo mắt, bật cười.

“Cô ta đang cố ‘chữa cháy’ cho cốt truyện à?”

[Xác nhận. Nhân vật chính có xu hướng hành động theo ‘dòng cảm xúc kịch bản’, nhằm kéo thế giới trở lại quỹ đạo.]

“Thú vị đấy.” – Tôi đáp nhỏ, kéo áo khoác rồi rời khỏi khách sạn.

Sáng hôm sau, tin tức tràn ngập mạng xã hội:

“Lâm Kỳ xuất hiện tại tiệc sinh nhật Diệp Như Yên, thái độ lạ lùng khiến Trì Dạ thay đổi!”

“Nữ phụ chuyển tính hay chỉ là chiêu trò?”

“Một câu nói của Lâm Kỳ khiến cả hội trường nín lặng!”

Tôi đọc hết mà không cảm xúc.

Khi bản thân đã là một “dòng code sống”, ai còn quan tâm dư luận?

Tôi đang pha cà phê thì tiếng gõ cửa vang lên.

Ba tiếng gõ, rất nhẹ nhưng dứt khoát.

Khi mở ra — không ngoài dự đoán — Diệp Như Yên đứng đó.

Cô ta mặc váy trắng, tóc xõa mềm, nụ cười ngọt đến mức giả tạo.

“Chị Lâm, em có thể vào chứ?”

“Cứ tự nhiên.” – Tôi đáp, giọng thản nhiên.

Cô ta ngồi xuống ghế, đặt túi xách lên bàn, ánh mắt dò xét. “Hôm qua… chị đã khiến mọi người bất ngờ đấy.”

“Tôi cũng bất ngờ.” – Tôi mỉm cười, khuấy cà phê. – “Không ngờ mình lại nổi tiếng nhanh vậy.”

Cô ta hơi khựng lại, rồi cười gượng: “Em chỉ lo chị hiểu lầm… Em không có ý làm tổn thương chị. Trì Dạ chọn em, là vì chúng em có duyên, không liên quan đến chị—”

“Tôi đâu có nói gì về anh ta.” – Tôi cắt lời, giọng nhẹ tênh. – “Nhưng hình như cô đang tự thấy có lỗi thì phải?”

Nụ cười của Diệp Như Yên đông cứng.

[Hệ thống 003: Nhân vật nữ chính xuất hiện trạng thái cảm xúc không ổn định.]

[Dòng cảm xúc bị gián đoạn bởi hành vi ngôn ngữ ngoài kịch bản của ký chủ.]

Cô ta cố lấy lại bình tĩnh. “Chị thay đổi rồi. Trước đây chị rất khác, rất… cực đoan. Còn bây giờ, em không hiểu chị nữa.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Thật ra tôi cũng không hiểu chính tôi trong truyện nữa. Cô có biết cảm giác đó không? Khi thức dậy, bỗng nhận ra cuộc đời mình được viết bởi người khác.”

Diệp Như Yên chớp mắt, thoáng rùng mình.

Một giây, chỉ một giây, tôi thấy trong ánh mắt cô ta có một tia nhận thức mơ hồ – như thể cô ta cũng biết mình không hoàn toàn thật.

[Hệ thống cảnh báo: Ký chủ đang làm lung lay ‘ý thức kịch bản’ của nhân vật chính!]

[Đề nghị dừng tương tác ngay!]

Tôi cười nhạt. “Sao thế 003? Cô ta sắp thức tỉnh à?”

[Hệ thống phản đối! Nếu nữ chính tỉnh, toàn bộ cấu trúc thế giới sẽ sụp đổ!]

“Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà.” – Tôi nhấp ngụm cà phê. “Hay là cô sợ?”

Diệp Như Yên đứng bật dậy, giọng run rẩy: “Chị đang nói cái gì vậy? Chúng ta… đều là con người thật!”

Tôi nghiêng đầu, giọng khẽ:

“Thật ư? Cô có bao giờ nghĩ vì sao cô luôn được yêu thương, được tha thứ, được hạnh phúc — trong khi người khác chỉ cần sai một lần là mất hết?”

Cô ta lùi lại, khuôn mặt trắng bệch.

[Hệ thống can thiệp: Chèn cảm xúc ‘tội nghiệp’ và ‘thương hại’ vào nhân vật nữ chính.]

[Thiết lập lại logic tình tiết: “Lâm Kỳ đang bị rối loạn tâm lý”.]

Ngay lập tức, nét mặt Diệp Như Yên thay đổi.

Cô ta khẽ thở dài, giọng mềm đi:

“Chị… chắc là vẫn chưa quên được anh Dạ. Em hiểu mà. Em sẽ không trách chị đâu.”

Tôi bật cười.

“Cô đúng là nhân vật chính điển hình – bị điều khiển mà vẫn tưởng mình tử tế.”

[Cảnh báo: Ký chủ chống lại hệ thống cấp độ 5!]

[Kịch bản gốc bắt đầu rạn nứt.]

Tôi đứng dậy, áp sát cô ta, thì thầm bên tai:

“Cô không hiểu đâu, Như Yên à. Tôi từng là cái bóng của cô – được viết ra để chết vì cô. Nhưng giờ đây, nếu tôi sống, cô sẽ bắt đầu… biến mất.”

Mắt cô ta mở to.

Tôi thấy trong đôi đồng tử kia, có gì đó đang run lên, như thể một đoạn mã đang bị lỗi.

[Hệ thống: Xử lý khẩn cấp. Đóng băng cảm xúc nữ chính trong 5 giây.]

[Khởi động lại kịch bản.]

Ngay khi dòng thông báo xuất hiện, Diệp Như Yên khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, ánh nhìn trở lại “hiền hòa” như chưa có gì xảy ra.

“Em phải đi đây, chị nghỉ ngơi nhé.”

Cô ta mỉm cười, rời khỏi phòng, nhẹ như một cơn gió.

Tôi nhìn theo, cười lạnh.

Sau khi cửa đóng lại, giọng 003 vang lên yếu ớt:

[Ký chủ, cô đang phá vỡ cốt truyện quá nhanh. Nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ buộc phải kích hoạt ‘Chế độ Xóa’.]

“Xóa?” – Tôi chống cằm. – “Cậu định xóa tôi hay xóa thế giới này?”

[Cả hai.]

Tôi bật cười khẽ, rồi nói chậm rãi:

“Vậy thì, hãy cùng xem… ai sẽ biến mất trước.”

[Hệ thống 003: Ghi nhận thái độ thách thức.]

[Trạng thái: Xung đột.]

[Cảnh báo: Một thực thể lạ đang theo dõi ký chủ.]

Tôi khựng lại. “Thực thể lạ?”

[Không xác định. Không thuộc cốt truyện. Không thuộc hệ thống.]

Ngoài cửa sổ, ánh sáng loé lên, và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng — có ai đó đang nhìn mình từ bên ngoài cuốn sách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×