vân hoa lệ ảnh

Chương 10: Ngọn đèn trong mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa vẫn rơi đều trên Huyết Lĩnh, nhịp điệu dày đặc và lạnh lẽo như tiếng trống báo hiệu một cơn bão tâm hồn. Vân Hoa ngồi bên lều, tay cầm chiếc ly gốm, ánh mắt dõi theo ngọn lửa nhỏ lập lòe giữa mưa gió. Ngọn lửa giữa màn mưa tối tăm khiến mọi thứ trở nên ấm áp và rõ ràng hơn: cả bầu trời xám xịt, cả mặt đất sũng nước, cả mùi rừng núi ẩm mốc, lẫn trong đó là dòng suy nghĩ dồn dập trong đầu nàng.

Những ngày vừa qua, cùng sư phụ hành tẩu giang hồ, trải qua trận chiến suýt mất mạng, Vân Hoa nhận ra một điều: mỗi bước đi, mỗi quyết định không chỉ ảnh hưởng đến mạng sống mà còn đến mối thù năm xưa mà nàng thề báo. Nhưng khi ở bên Tạ Liên Dực, nàng cảm nhận một thứ gì đó khác, một cảm giác khó gọi tên nhưng mạnh mẽ đến mức khiến tim nàng rộn rã, khó thở.

Ngọn lửa nhỏ trong lều lập lòe, ánh sáng phản chiếu trên đôi mắt đen sâu thẳm của nàng. Cô khẽ thở dài, trong lòng đầy xung đột. Càng gần sư phụ, nàng càng cảm thấy khó dứt mối thù, khó trọn vẹn con đường báo thù đã vạch ra từ lâu.

– Sư phụ… – Cô thầm gọi, giọng khẽ, như tự nhủ – đệ tử… phải làm sao đây?

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, tiếng gió xào xạc qua rặng cây, hòa cùng dòng suối róc rách, tạo nên một bản nhạc giang hồ vừa mờ ảo vừa bi thương. Vân Hoa đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập nhanh. Từng trận chiến, từng sinh tử đã rèn luyện cô, nhưng tình cảm này, thứ tình cảm với sư phụ, lại là thử thách hoàn toàn khác. Nó không thể luyện tập, không thể ra đòn để đối phó, không thể dùng võ công che giấu. Nó len lỏi, âm thầm, sâu sắc và nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ thù nào.

Trong ký ức, hình ảnh Tạ Liên Dực trọng thương tối hôm trước vẫn hiện rõ: ánh mắt sắc lạnh của hắn, tay nắm chặt kiếm, cơ thể run rẩy dưới mưa máu. Lúc đó, Vân Hoa đã lao tới, che chắn, bảo vệ sư phụ bằng chính sinh mạng mình. Cú giây phút ấy, tim nàng đập dữ dội, tay run rẩy, nhưng không hề do dự. Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng có những khoảnh khắc, con tim quyết định nhanh hơn lý trí, và sinh mạng của người quan trọng nhất trở thành ưu tiên tối thượng.

– Nếu… nếu để tình cảm xen vào… – Nàng thầm nghĩ – phải chăng con đường báo thù sẽ trở nên khó khăn hơn?

Những câu hỏi ấy như mưa rơi vào lòng nàng, từng giọt lạnh lẽo, từng giọt nhức nhối. Càng nghĩ, Vân Hoa càng cảm thấy bản thân vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối. Mạnh mẽ bởi đã dám bảo vệ sư phụ, yếu đuối bởi tình cảm này có thể khiến nàng mất đi sự lạnh lùng cần thiết để đối diện kẻ thù, mất đi sự tỉnh táo trong giang hồ.

Bỗng, bóng dáng sư phụ xuất hiện ngoài lều. Tạ Liên Dực bước tới, áo ướt sũng, tóc dính mưa, ánh mắt vẫn lạnh nhưng sâu thẳm một tia dịu dàng hiếm thấy.

– Ngươi lại ngồi một mình giữa mưa? – Hắn hỏi, giọng trầm, pha lẫn chút lo lắng.

Vân Hoa giật mình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu:

– Đệ tử… không muốn làm phiền sư phụ…

Tạ Liên Dực lắc đầu, bước tới gần ngọn lửa, đưa tay che mưa khỏi nàng. Hành động ấy vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát, khiến tim Vân Hoa như muốn ngừng đập. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt sư phụ, cảm giác ấm áp lan tỏa, nhưng lòng vẫn đầy trăn trở.

– Ngươi… hôm qua… – Hắn khẽ thở, giọng trầm – đã mạo hiểm… cứu ta.

– Đệ tử… chỉ muốn sư phụ bình an… – Vân Hoa nói, giọng run nhẹ – đệ tử không còn sợ…

Khoảnh khắc ấy, mưa rơi ngoài lều, tiếng gió xào xạc như chậm lại, chỉ còn ánh lửa lập lòe phản chiếu trên khuôn mặt hai người. Vân Hoa nhận ra rằng, giữa sinh tử và giang hồ tàn khốc, mối liên kết giữa họ không chỉ là sư đồ, mà là sự tin tưởng tuyệt đối. Sự tin tưởng ấy khiến nàng vừa ấm áp vừa đau nhói trong lòng.

Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rõ: càng gần sư phụ, càng khó dứt mối thù. Nếu nàng để tình cảm xen vào, bất cứ khoảnh khắc sơ hở nào trong trận chiến hay âm mưu giang hồ cũng có thể dẫn đến thảm họa. Máu, kiếm, mạng sống – tất cả đều không thể khoan nhượng.

Vân Hoa rút một chiếc khăn nhỏ lau nước mưa và máu trên tay, ánh mắt nhìn ngọn đèn nhỏ lập lòe trong lều. Ngọn đèn ấy như một biểu tượng, vừa là ánh sáng dẫn đường giữa màn mưa tăm tối, vừa là biểu tượng của tình cảm âm thầm và rắc rối trong lòng nàng.

– Sư phụ… – Cô thầm nghĩ – nếu đệ tử không thể báo thù, nếu đệ tử mất đi sự lạnh lùng… có còn là đệ tử xứng đáng với sư môn?

Tạ Liên Dực ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dõi theo ngọn lửa, đôi tay che chở nàng khỏi mưa. Khoảnh khắc im lặng, chỉ còn tiếng lửa lép bép, mưa rơi, và trái tim hai người cùng đập rộn rã nhưng đều kìm nén.

– Ngọn đèn này… – Hắn thở nhẹ – giống như ngươi… vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ.

Vân Hoa giật mình, nhưng không rút lui. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào sư phụ, tim rộn rã, vừa lo lắng vừa trân trọng. Cô hiểu, khoảnh khắc này là thử thách lớn nhất: giữa tình cảm và trách nhiệm, giữa sinh tử và mối thù xưa.

Mưa ngoài lều vẫn rơi, từng giọt nặng hạt, hòa cùng tiếng suối róc rách và lá cây xào xạc. Vân Hoa cảm nhận rõ ràng sự cô đơn và nguy hiểm của giang hồ, nhưng cũng nhận ra rằng có sư phụ ở bên, mọi hiểm nguy đều trở nên có thể vượt qua.

Cô ngồi cạnh, tay chạm nhẹ vào tay Tạ Liên Dực, lòng thổn thức. Không lời nào được nói ra, nhưng mọi cảm xúc đã được truyền tải qua ánh mắt, qua hơi thở, qua sự hiện diện. Mối liên kết ấy vừa là sức mạnh, vừa là gánh nặng: càng gần, càng khó dứt mối thù, càng khó giữ sự lạnh lùng để trả thù gia tộc.

– Ngươi hiểu không… – Vân Hoa thầm nhủ – sư phụ không chỉ là thầy, mà còn là… ngọn đèn giữa màn mưa tăm tối này. Nếu để trái tim xen vào, ngọn đèn sẽ soi rõ cả con đường báo thù lẫn con tim đứa học trò.

Tạ Liên Dực quay sang, nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì. Vân Hoa nhận ra rằng trong giây phút ấy, mọi lời nói đều thừa. Sự im lặng, ánh mắt, và ngọn lửa lập lòe trong mưa đã đủ để họ hiểu nhau.

Mưa kéo dài đến khuya, Huyết Lĩnh chìm trong màn ẩm ướt, tối tăm và tĩnh lặng. Vân Hoa dựa vào sư phụ, mắt dõi theo ngọn đèn lập lòe. Trong lòng, cô hiểu rằng từ nay trở đi, mọi bước đi trên con đường báo thù sẽ không còn đơn giản. Mỗi quyết định, mỗi trận chiến, mỗi bước tiến gần sư phụ đều sẽ kéo theo xung đột giữa tình cảm và nhiệm vụ.

Nhưng cô cũng biết, chính ngọn đèn trong mưa này – chính sư phụ – là điểm tựa duy nhất giữa giang hồ đầy hiểm nguy. Và dù trái tim rung động, dù mối thù vẫn chưa trả, Vân Hoa sẵn sàng bước tiếp, quyết tâm rèn luyện bản thân, bảo vệ sư phụ, và từng bước giải mã âm mưu năm xưa.

Đêm trôi qua, mưa tạnh dần, ánh trăng lờ mờ chiếu qua màn mây. Ngọn đèn lập lòe trong lều vẫn cháy, soi rọi hai con người nhỏ bé giữa giang hồ khắc nghiệt, nhắc nhở rằng tình cảm và mối thù sẽ đan xen, dẫn dắt họ qua những ngày tháng gian nan phía trước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×