vân hoa lệ ảnh

Chương 9: Sư phụ cứu đồ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm trăng mưa máu, Huyết Lĩnh vẫn chìm trong màn sương ẩm lạnh. Vân Hoa cùng Tạ Liên Dực tiếp tục hành trình, nhưng không khí nặng nề hơn, như dự báo một biến cố sắp tới. Cơn mưa đêm qua đã khiến bùn đất trơn trượt, cây cối nghiêng ngả, tạo nên một không gian giang hồ vừa nguy hiểm vừa hoang vắng.

Vân Hoa bước đi phía sau sư phụ, mắt không rời từng cành cây, từng bóng đá. Cô biết rằng giang hồ không chừa bất cứ ai, và chỉ một giây lơ là thôi, mạng sống sẽ rơi vào tay kẻ thù.

– Sư phụ, hôm nay… – Cô ngập ngừng – có nguy hiểm không?

Tạ Liên Dực chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt sắc lạnh như băng. Không đáp lời, hắn chỉ gật nhẹ, rồi bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, tạo nên một nhịp điệu uy nghiêm khiến Vân Hoa vừa tôn kính vừa căng thẳng.

Đến trưa, họ tới một khe suối hẹp, nơi cây cối um tùm, nước chảy róc rách. Bỗng nhiên, từ bóng rừng, một nhóm sát thủ Huyết Các xuất hiện, bao vây hai bên đường, tay cầm đao kiếm, ánh mắt sắc bén như mũi tên nhắm thẳng vào họ.

– Sư phụ… – Vân Hoa thở hổn hển – chúng ta…

Chưa kịp nói hết, Tạ Liên Dực đã rút kiếm, ánh sáng lóe lên giữa tán cây ẩm ướt. Thanh kiếm chém loạn, nhanh như chớp, đánh bật từng kẻ xông tới. Vân Hoa bước theo, ra chiêu theo bản năng, nhưng cảm nhận rõ sự chênh lệch về sức mạnh.

Trong trận chiến hỗn loạn, một kẻ sát thủ lao tới từ phía sau, chém trúng sườn Tạ Liên Dực. Hắn hừ một tiếng, máu từ vết thương đỏ thẫm loang ra áo trắng, cơ thể chao đảo, chân tay mất thăng bằng.

– Sư phụ! – Vân Hoa la lên, tim như thắt lại.

Không suy nghĩ, cô lao tới, dùng toàn lực kéo sư phụ khỏi tầm kiếm địch. Thanh kiếm nàng vung ra, vừa chống đỡ vừa tấn công, thân hình linh hoạt như chim bay giữa mưa, bùn đất trơn trượt. Mỗi bước đi đều là nỗ lực giữ cân bằng, giữ mạng sống cho cả hai.

Một kẻ sát thủ khác nhảy lên từ vách đá, nhắm vào nàng một cú kiếm. Vân Hoa né kịp, thanh kiếm chém phản công, nhưng vẫn cảm nhận rõ sức mạnh áp đảo. Mồ hôi lẫn mưa ướt đẫm áo, tim nàng đập rộn, nhịp thở gấp gáp. Cảm giác sinh tử gần kề khiến nàng nhận ra, lần đầu liều mình cứu sư phụ, cô vừa sợ vừa quyết tâm.

Tạ Liên Dực dựa vào thân cây, máu đỏ thấm áo, ánh mắt lạnh lùng nhưng giờ ánh lên tia yếu ớt hiếm thấy. Vân Hoa quỳ xuống, tay siết mạnh vai sư phụ.

– Sư phụ, đừng… đừng hại mình… – Cô run rẩy, giọng khàn đặc.

Hắn khẽ lắc đầu, hơi thở gấp, ánh mắt liếc nhìn cô:

– Ngươi… đã lớn… – giọng trầm nhưng yếu ớt – hôm nay… cứu ta…

Vân Hoa cắn môi, nước mắt lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, cô cảm nhận rõ ràng mối liên kết giữa hai người không chỉ là sư đồ, mà còn là sự tin tưởng tuyệt đối. Không cần lời nói nhiều, ánh mắt họ đã nói lên tất cả.

Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Vân Hoa đứng lên, thanh kiếm rỉ máu nhưng không ngừng ra đòn. Cô kết hợp động tác linh hoạt, vừa phòng thủ vừa tấn công, vừa bảo vệ sư phụ vừa đối phó sát thủ.

Tạ Liên Dực, dù trọng thương, vẫn thỉnh thoảng giơ kiếm chặn đòn, nhưng sức lực rõ ràng đã giảm. Vân Hoa phải dùng hết khả năng quan sát, phân tích kẻ thù để quyết định chiêu thức tiếp theo. Cơn mưa như trút xuống, hòa với máu đỏ trên đất tạo nên cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa thấm đẫm cảm xúc.

– Ngươi… không sao chứ? – Hắn hỏi, giọng yếu, ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác của Vân Hoa.

– Không sao, đệ tử… – Nàng đáp, vừa ra đòn vừa quan sát – chỉ cần sư phụ… bình yên…

Một cú tấn công mạnh từ phía địch, Vân Hoa lao tới, dùng cơ thể chắn đòn cho sư phụ. Thanh kiếm nàng vung lên, chém trúng đối phương, máu bắn lên, hòa cùng mưa, loang đỏ trên lá. Tim nàng đập rộn rã, cơ thể mệt nhoài, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời quyết tâm.

Khi kẻ địch cuối cùng bị đánh lui, cơn mưa ngớt dần. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng nước chảy róc rách. Vân Hoa quỳ xuống bên sư phụ, tay lau máu, kiểm tra vết thương.

– Sư phụ… – Cô thở gấp – xin lỗi… nếu không có đệ tử…

Tạ Liên Dực nắm tay nàng, ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ tràn đầy sự ấm áp hiếm thấy.

– Ngươi… đã cứu ta… – Hắn nói, giọng yếu nhưng rõ ràng – lần đầu… ta… cảm thấy… yên tâm…

Vân Hoa nhìn vào mắt sư phụ, tim đập rộn ràng. Lần đầu tiên, giữa giang hồ khốc liệt, nàng nhận ra một cảm giác lạ: không chỉ là tôn kính, mà còn là một điều gì đó sâu sắc hơn, gần gũi, ấm áp.

– Sư phụ… – Nàng nói, giọng khẽ – đệ tử sẽ không rời…

Hắn khẽ cười, dù mệt mỏi nhưng vẫn nắm chặt tay nàng.

– Ngươi… đừng… – giọng trầm – để bị thương… lần sau…

Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ trên lá, hòa với dòng suối chảy róc rách. Trong khoảnh khắc ấy, Vân Hoa cảm nhận sự an toàn và tin tưởng tuyệt đối vào sư phụ, đồng thời, cảm giác ấm áp lạ thường len lỏi vào lòng, lần đầu xuất hiện giữa giang hồ khốc liệt.

Trời dần tối, những đám mây xám trôi qua, ánh trăng ló dạng nhẹ. Vân Hoa kê vai sư phụ, tay vẫn giữ chặt kiếm, mắt dõi theo bóng rừng xa xăm. Cô nhận ra rằng từ nay trở đi, mối liên kết giữa họ không chỉ là sư đồ, mà còn là sự bảo vệ lẫn nhau trong mọi hiểm nguy.

– Ngươi biết không… – Tạ Liên Dực nói, giọng yếu nhưng trầm – hôm nay… ta đã hiểu… một đệ tử… có thể là… người quan trọng nhất…

Vân Hoa nghe mà tim như ngừng một nhịp, rồi rộn ràng. Lần đầu, nàng và sư phụ trải qua khoảnh khắc gần gũi không chỉ vì võ công, mà còn vì sự sống còn, vì sự tin tưởng tuyệt đối. Giữa bầu trời u ám, mưa hòa máu đỏ, tình cảm ấy âm thầm nảy sinh, như một ngọn lửa le lói giữa giang hồ tăm tối.

Cả hai im lặng, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt, bàn tay và sự hiện diện của nhau. Trong đêm trăng mưa máu vừa qua, Vân Hoa nhận ra rằng không chỉ võ công, mà còn trái tim và lòng dũng cảm sẽ quyết định số phận trên con đường giang hồ đầy hiểm nguy phía trước.

Ngoài trời, những giọt mưa cuối cùng rơi, mặt hồ phản chiếu ánh trăng nhạt, hòa cùng máu đỏ loang trên đất. Vân Hoa ngồi bên sư phụ, tay đặt trên kiếm, mắt dõi theo không gian xung quanh, nhận ra rằng từ khoảnh khắc này, cô sẽ không còn sợ hãi, không còn đơn độc, và con đường báo thù cũng như hành trình giang hồ sẽ được cô bước đi với niềm tin và quyết tâm chưa từng có.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×