Huyết Lĩnh vẫn còn đọng sương, nhưng tin tức về Đại hội Võ lâm đã lan nhanh như lửa cháy trong gió, khiến mọi con đường, mọi bản làng và cả rừng núi tràn ngập người và tin đồn. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, các môn phái lớn quy tụ, và giang hồ hầu như tất cả đều dõi theo. Những cuộc tranh quyền, mưu đồ, và cả thanh trừng bí mật từng tồn tại trong bóng tối giờ chuẩn bị bùng nổ dưới ánh mắt công chúng.
Vân Hoa và Tạ Liên Dực trên đường tiến về nơi tổ chức đại hội, dõi theo từng chuyển động của giang hồ. Tạ Liên Dực vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt thi thoảng lóe lên tia suy tư: đại hội không chỉ là nơi phô trương sức mạnh mà còn là cơ hội để những bí mật và âm mưu từ lâu giấu kín xuất hiện.
– Sư phụ… – Vân Hoa hỏi, giọng trầm và đầy hồi hộp – ngươi nghĩ… đại hội lần này sẽ ra sao?
Tạ Liên Dực nhíu mày, đôi mắt sắc như băng nhìn về phía xa xăm.
– Đây là giang hồ. Không thể đoán trước. Mỗi bước đi đều có thể là sinh tử. Đại hội lần này không chỉ về quyền lực, mà còn về những mối thù cũ, những bí mật từ quá khứ, và cả những âm mưu sắp bùng nổ. Ngươi phải cảnh giác.
Vân Hoa gật đầu, lòng vừa phấn khích vừa căng thẳng. Cô hiểu rằng mỗi bước đi trong đại hội không chỉ là thử thách về võ công, mà còn về trí tuệ, sự nhạy bén và khả năng đối mặt với âm mưu giang hồ.
Đại hội được tổ chức tại Thiên Sơn Lâu, một vùng cao nguyên rộng lớn, nơi bốn phía đều được bao quanh bởi núi non trùng điệp. Các môn phái đến từ khắp nơi, mang theo cờ hiệu, khí giới, và cả uy danh lâu đời. Những đoàn người di chuyển rầm rập trên con đường đá, ánh mắt đầy toan tính và hiềm khích, khiến không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.
Vân Hoa bước theo sư phụ, quan sát từng hành động, từng cử chỉ của những môn phái khác. Cô nhận ra ngay sự cạnh tranh ngầm: ánh mắt liếc nhau, động tác thăm dò, và cả những lời thì thầm khẽ vang. Mỗi môn phái đều mang theo mục đích riêng: người tìm kiếm quyền lực, kẻ muốn phô trương thanh danh, còn những kẻ khác, lại âm thầm tìm kiếm cơ hội trả thù hay lấy bí mật.
– Ngươi thấy chưa… – Tạ Liên Dực chỉ tay về phía một nhóm cao thủ – đó là Thiên Long Bang, một phái cũ nhưng vẫn còn nhiều người hùng. Nhưng nhìn kỹ, họ đang để mắt tới phái nào khác, và mỗi ánh mắt là một mũi tên ngấm độc.
Vân Hoa gật đầu, tay siết chuôi kiếm. Cảm giác căng thẳng bao trùm, nhưng cũng kích thích một thứ gì đó trong nàng: sự tò mò, khát khao khám phá, và cả quyết tâm tìm manh mối về kẻ diệt môn.
Khi bước vào khu vực trung tâm đại hội, Vân Hoa nhận thấy không khí khác lạ. Một hàng dài các võ sĩ, mỗi người đều mang theo uy thế riêng, đứng xếp hàng chờ hiệu lệnh. Các sư phụ, trưởng lão và cao thủ võ lâm tụ hội thành vòng tròn lớn, ánh mắt như đoán trước từng bước đi của người khác. Không khí vừa trang nghiêm vừa căng thẳng.
– Sư phụ… – Vân Hoa thầm hỏi – tại sao mọi người lại căng thẳng đến vậy?
Tạ Liên Dực đáp, giọng trầm và sâu:
– Đại hội không chỉ là nơi phô diễn võ công. Đây là nơi quyền lực, mưu đồ, và cả âm mưu cũ được đem ra ánh sáng. Mỗi hành động sai lầm, mỗi quyết định vội vàng, có thể gây ra chiến tranh nội bộ hoặc thảm họa.
Trong lúc quan sát, Vân Hoa bỗng bắt gặp một người áo đỏ lướt qua đám đông, dáng đi quen thuộc, ánh mắt sắc bén và thăm dò. Tim nàng thắt lại. Lăng Khuyết? Hay một kẻ khác từ Huyết Các? Cô nhíu mày, theo dõi từng cử chỉ, nhưng người đó nhanh chóng biến mất giữa dòng người.
– Sư phụ… – Cô thở nhẹ – hình như… hắn ở đây.
Tạ Liên Dực nhìn theo hướng nàng chỉ, giọng lạnh:
– Ngươi phải quan sát kỹ. Bất kỳ ai cũng có thể là kẻ thù, và trong giang hồ, không phải lúc nào cũng thấy rõ mặt.
Vân Hoa nuốt cơn hồi hộp, lặng lẽ quan sát tiếp. Trong lúc đó, những cuộc tranh cãi nhỏ nổ ra giữa các môn phái, đôi khi chỉ vì một vị trí, một lời nói, hoặc một cử chỉ không đúng mực. Những cao thủ tranh cãi với nhau bằng lời, nhưng ánh mắt, động tác tay và cách đứng đều như đòn kiếm vô hình, báo hiệu một trận chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Một tiếng trống vang lên, hiệu lệnh khai mạc đại hội. Tất cả im lặng, ánh mắt hướng về trung tâm. Các trưởng lão lần lượt bước ra, giọng nghiêm trang:
– Đại hội võ lâm lần này không chỉ nhằm phô trương võ công, mà còn là dịp giải quyết mâu thuẫn, điều hòa quyền lực giữa các môn phái, và đồng thời… hé lộ những bí mật từ quá khứ.
Vân Hoa nghe mà tim đập mạnh. "Bí mật từ quá khứ…" – cô lẩm bẩm trong lòng – liệu có liên quan đến kẻ diệt môn? Liệu Vân Tâm sơn trang hay chính sư phụ cũng sẽ dính vào âm mưu này?
Chưa dứt suy nghĩ, một cao thủ từ Bích Huyết Kiếm Phổ bước ra, ánh mắt lạnh lùng, nhìn quanh đám đông. Sự xuất hiện của hắn khiến không khí đại hội lập tức căng thẳng hơn, và nhiều ánh mắt dõi theo. Một số người thì lén lút, số khác thì ngạo nghễ.
Vân Hoa cảm nhận được áp lực và nguy cơ từ mọi phía. Cô nhận ra rằng, giữa mưu đồ quyền lực và võ công, những dấu hiệu nhỏ nhất cũng có thể hé lộ bí mật. Và có lẽ, manh mối về kẻ diệt môn năm xưa cũng đang ẩn giấu giữa những ánh mắt, những cử chỉ và những lời nói khẽ vang.
Trong giờ giải lao, Vân Hoa lặng lẽ theo dõi một nhóm cao thủ bàn bạc gần gò đất cao. Họ nhắc đến những sự kiện năm xưa: Vân gia, Bích Huyết Kiếm Phổ, và cả một sơn trang bí ẩn mà ít người biết đến. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt đều khiến nàng rùng mình.
– Sư phụ… – Cô thì thầm, giọng run – liệu… có liên quan tới sơn trang của chúng ta không?
Tạ Liên Dực đặt tay lên vai nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa:
– Có thể. Nhưng ngươi phải quan sát, lắng nghe và phán đoán. Giang hồ không chừa ai, và chỉ những ai tỉnh táo mới sống sót.
Vân Hoa gật đầu, lòng tràn ngập quyết tâm. Cô biết rằng đại hội này không chỉ là nơi phô diễn võ công, mà còn là cơ hội tìm kiếm manh mối về kẻ diệt môn, về âm mưu cũ, và về những bí mật từ quá khứ mà sư phụ vẫn chưa kể hết.
Trời dần tối, ánh đèn lồng thắp sáng khắp Thiên Sơn Lâu, phản chiếu trên mái ngói, trên gò đất, trên dòng người tấp nập. Mưa nhẹ bắt đầu rơi trở lại, hòa cùng tiếng người, tiếng gió, và tiếng lá xào xạc.
Vân Hoa đứng bên sư phụ, tay siết chuôi kiếm, mắt dõi theo đám đông, nhận ra một điều: càng bước sâu vào giang hồ, càng gần sư phụ, nàng càng khó tách rời mối thù cá nhân khỏi tình cảm sư đồ. Càng gần sư phụ, mối thù càng trở nên phức tạp, vừa là động lực vừa là gánh nặng.
– Ngọn đèn trong mưa này… – Cô thầm nghĩ, ánh mắt dõi theo ánh sáng lập lòe của lồng đèn – sẽ soi sáng cả con đường báo thù và cả trái tim đứa học trò. Nhưng đồng thời, nó cũng nhắc nhở rằng giang hồ không khoan nhượng, và mọi bí mật, mọi mưu đồ, sẽ sớm bộc lộ dưới ánh sáng đại hội.
Đêm xuống, gió lùa qua rặng núi, mưa hòa với ánh đèn, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa căng thẳng. Vân Hoa đứng cạnh sư phụ, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của hắn, lòng vừa quyết tâm vừa lo lắng. Cô biết rằng từ đây, đại hội sẽ là thử thách lớn, vừa về võ công, vừa về trí tuệ, vừa về khả năng đối mặt với âm mưu giang hồ, và đồng thời, hé lộ những bí mật từ quá khứ mà có thể thay đổi vận mệnh cả hai.