vân hoa lệ ảnh

Chương 12: Kẻ giấu mặt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đại hội tràn ngập ánh đèn lồng lập lòe, bóng người di chuyển hối hả, tiếng bước chân, tiếng trao đổi thì thầm và tiếng cười khẽ xen lẫn như một bản hòa tấu giang hồ vừa náo nhiệt vừa ẩn chứa nguy cơ. Vân Hoa đứng lặng bên sư phụ, mắt dõi theo đám đông. Trong lòng cô, nhịp tim không ngừng dồn dập; một linh cảm bất an kéo đến, khiến nàng cảm nhận rõ ràng rằng kẻ thù từ quá khứ đang ẩn náu đâu đó, quan sát từng cử chỉ, từng động tác của nàng và sư phụ.

– Sư phụ… – Vân Hoa khẽ hỏi, giọng thấp – cảm giác của đệ tử… lần này không ổn.

Tạ Liên Dực quay đầu, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, quét qua đám đông:

– Ngươi nhạy cảm. Nhưng đừng vội kết luận. Trong giang hồ, trực giác có thể đúng, nhưng cũng có thể dẫn đến bẫy. Quan sát, kiên nhẫn, và nhớ: kẻ giấu mặt thường không lộ mặt.

Vân Hoa gật đầu, tay siết chặt chuôi kiếm. Cô biết rằng lần này không chỉ là một trận đấu võ công, mà còn là cơ hội tìm manh mối về kẻ diệt môn đã hủy hoại gia tộc mình. Trái tim vừa hừng hực quyết tâm vừa run rẩy: bao nhiêu năm chờ đợi, bây giờ cơ hội cuối cùng có thể hiện ra trước mắt.

Ngọn đèn lồng phía trung tâm sáng rực, chiếu xuống những bóng người đang tụ tập quanh các trưởng lão. Vân Hoa khẽ di chuyển, hòa mình vào dòng người nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn để quan sát. Cô lắng nghe từng lời trao đổi, quan sát từng ánh mắt, và để ý từng chi tiết nhỏ nhất: một cử chỉ lạ, một ánh mắt dò xét, hay một hành động khác thường có thể hé lộ manh mối về kẻ thù.

Đột nhiên, mắt nàng dừng lại ở một bóng người đứng ngoài rìa, xa hơn hẳn so với đám đông. Hắn cao, dáng vẻ thẳng thớm, mặc áo choàng đen, tay cầm quạt gấp bạc ánh lên trong ánh đèn lồng. Nhưng điều khiến Vân Hoa chấn động là chiếc mặt nạ bạc che kín gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng và lạnh lùng.

– Sư phụ… – Nàng thì thầm, ánh mắt dính chặt vào bóng người – hình như… hắn…

Tạ Liên Dực nhíu mày, theo hướng nàng chỉ, giọng trầm lạnh:

– Mặt nạ bạc… Không sai. Ngươi quan sát tinh tế. Hắn có thể là kẻ liên quan đến vụ diệt môn. Nhưng đừng hành động vội. Trong giang hồ, một kẻ giấu mặt như vậy có thể là bẫy.

Vân Hoa cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh từ bóng người kia tỏa ra. Dù không thấy toàn bộ gương mặt, cô nhận ra thứ gì đó quen thuộc, một cảm giác vừa quen vừa lạ, như đã từng thoáng qua trong quá khứ. Tim nàng đập mạnh, nhưng đồng thời, quyết tâm cũng tăng lên.

Cô lặng lẽ di chuyển gần hơn, kết hợp với đám đông, để không bị phát hiện. Chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng lấp lóa, khiến kẻ giấu mặt trở nên bí ẩn và khó nắm bắt. Vân Hoa nhận ra rằng, nếu muốn tìm ra danh tính, cô không chỉ cần võ công mà còn phải tinh mắt, nhạy bén và biết đọc cử chỉ.

Đám đông xung quanh vẫn náo nhiệt, nhưng nàng tập trung tuyệt đối vào bóng người mặt nạ bạc. Từng bước, từng nhịp thở, từng chuyển động đều được quan sát tỉ mỉ. Một cái nghiêng đầu, một tay chạm vào quạt, một ánh mắt liếc nhanh về phía sư phụ và nàng – tất cả đều khiến Vân Hoa rùng mình.

– Ngươi cảm thấy chưa… – Tạ Liên Dực nói khẽ – kẻ này không bình thường. Ánh mắt hắn có thể xuyên thấu người khác, nhìn thấu ý định và cảm xúc.

Vân Hoa khẽ gật, lòng căng như dây đàn. Trong khi đó, ánh mắt nàng lướt qua mọi chi tiết nhỏ nhất: những nếp gấp áo, cách hắn đứng, cách di chuyển – tất cả đều mang dấu hiệu một cao thủ tinh tế. Cô nhận ra rằng, kẻ giấu mặt này không chỉ mạnh về võ công, mà còn nguy hiểm về chiến lược, âm mưu và cả trí tuệ.

Một trận tranh cãi bùng phát giữa hai môn phái lớn, làm xôn xao cả đại hội. Hắn mặt nạ bạc không hề phản ứng, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt thoáng hiện tia kinh ngạc khi một trong hai bên bất cẩn. Vân Hoa theo dõi sát sao, nhận ra rằng hắn đang tính toán từng bước đi, từng phản ứng, như thể kiểm tra phản xạ của mọi người, đặc biệt là sư phụ và nàng.

– Sư phụ… – Nàng thầm nhủ, tay siết chặt chuôi kiếm – lần này… không còn đường lùi.

Tạ Liên Dực đặt tay lên vai nàng, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng:

– Ngươi phải bình tĩnh. Hắn là kẻ giấu mặt. Không để lộ sơ hở, không hành động bồng bột. Chỉ một bước sai, có thể dẫn đến thảm họa.

Vân Hoa gật, cảm giác vừa hồi hộp vừa cảnh giác. Cô hiểu rằng, lần này, chiến đấu không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn vào trí tuệ, sự quan sát và khả năng nắm bắt thời cơ. Mỗi chiêu thức, mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận, không được phép sơ hở.

Khi đại hội tiếp tục, kẻ mặt nạ bạc di chuyển giữa các nhóm người, lặng lẽ nhưng đầy uy lực. Vân Hoa nhận ra một điều: hắn không chỉ quan sát, mà còn để lại dấu vết tinh vi. Một ánh mắt, một cử chỉ, một bước đi – tất cả đều như thông điệp thầm kín, hé lộ rằng hắn biết nhiều hơn người khác tưởng.

Nhìn kỹ, nàng nhận thấy chiếc mặt nạ bạc hơi nghiêng, phản chiếu ánh sáng, để lộ phần mũi và gò má thon gọn. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng cô. Một ký ức mơ hồ xuất hiện: bóng người này từng xuất hiện thoáng qua trong ký ức thời thơ ấu, nhưng khuôn mặt bị che kín, khiến cô không thể nhận ra toàn bộ.

– Sư phụ… – Cô thầm hỏi, ánh mắt lấp lánh quyết tâm – liệu… có phải hắn chính là kẻ đứng sau vụ diệt môn không?

Tạ Liên Dực chỉ nhìn bóng người mặt nạ bạc từ xa, ánh mắt lạnh như băng:

– Có khả năng. Nhưng chưa thể khẳng định. Trong giang hồ, kẻ giấu mặt thường đánh lừa cả võ lâm. Chỉ khi thời cơ xuất hiện, hắn sẽ lộ diện hoàn toàn.

Vân Hoa cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm và bí ẩn đang dồn lại quanh người ấy. Hắn là hiện thân của mọi nỗi đau từ quá khứ, của nỗi thù mà cô thề báo. Đồng thời, hắn cũng là thách thức lớn nhất đối với khả năng quan sát, trí tuệ và võ công của nàng.

Giữa đêm, khi đại hội tạm lắng, Vân Hoa lặng lẽ bước ra ngoài, đứng trên gò đất cao, mắt dõi theo bóng người mặt nạ bạc. Ánh trăng xuyên qua lớp mây, chiếu xuống khuôn mặt nửa che, làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh. Từng nhịp tim, từng hơi thở của hắn đều khiến cô rùng mình, vừa sợ vừa quyết tâm.

Cô biết rằng, lần này, nếu muốn tìm ra bí mật quá khứ, nếu muốn trả thù cho gia tộc, nàng phải đối mặt trực tiếp với kẻ giấu mặt. Không chỉ bằng võ công, mà bằng trí tuệ, sự quan sát và khả năng nắm bắt thời cơ. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quyết định sự sống còn và cơ hội hé mở bí mật.

– Ngươi… – Vân Hoa thầm nhủ – bí mật này, kẻ mặt nạ bạc… sẽ không còn ẩn giấu lâu nữa. Và đệ tử… sẽ tìm ra sự thật.

Cơn gió đêm thổi mạnh, mưa nhỏ rơi lất phất, hòa với ánh đèn lồng lập lòe. Bóng người mặt nạ bạc đứng im giữa dòng người, như một ngọn núi bất động giữa biển sóng giang hồ. Vân Hoa đứng lặng, tay siết chuôi kiếm, tim rộn rã. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mọi mưu kế, mọi trận đấu, mọi âm mưu trong giang hồ sẽ liên quan trực tiếp đến kẻ giấu mặt, và cũng liên quan đến cả sư phụ, đến con đường báo thù mà cô thề sẽ hoàn thành.

Đêm trôi qua, đại hội vẫn tiếp tục, nhưng bóng người mặt nạ bạc vẫn hiện diện trong tâm trí nàng. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, cảm giác đối mặt với kẻ thù không chỉ là sợ hãi, mà còn là hừng hực quyết tâm. Kẻ giấu mặt, bí mật quá khứ, và mối thù của gia tộc – tất cả đang hội tụ, dẫn dắt Vân Hoa bước vào một chương mới đầy hiểm nguy và bất ngờ trong giang hồ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×