vân hoa lệ ảnh

Chương 13: Khúc hoàng tuyền


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống trên Huyết Lĩnh mang theo sự tĩnh lặng và âm u đặc trưng của những ngày mưa liên tiếp. Không gian xung quanh phủ một màu sương mờ ảo, khiến mọi âm thanh đều trở nên dị thường, từng bước chân, từng tiếng gió rít qua khe núi như vang vọng khắp nơi. Vân Hoa đứng trong bóng rừng, mắt dõi theo đường núi, từng cơn gió lạnh thấm vào da thịt khiến cô rùng mình, nhưng sự cảnh giác trong nàng càng thêm sắc bén.

Những ngày tại đại hội võ lâm vừa qua vẫn còn in đậm trong ký ức nàng: ánh mắt sắc lạnh của kẻ mặt nạ bạc, các cao thủ thi nhau thử thách và quan sát, và những lời thì thầm dồn dập về các mưu đồ quyền lực. Vân Hoa chưa kịp nghỉ ngơi thì một sự kiện bất ngờ xảy ra, làm đảo lộn tất cả những gì cô từng tưởng là chắc chắn.

Nghe từ phía sư phụ Tạ Liên Dực:

– Ngươi phải bình tĩnh. Có điều gì bất thường đang xảy ra.

Vân Hoa khẽ gật, lòng tràn ngập bồn chồn. Chưa đầy một giờ sau, tin đồn bắt đầu lan truyền nhanh như lửa cháy: có kẻ tung tin rằng Vân Hoa chính là hung thủ gây ra một vụ án trong đại hội, liên quan đến thương tích và cả một mạng người. Nhiều môn phái, cả những kẻ lạ lẫn những người có uy danh, bắt đầu bàn tán, ánh mắt nghi kỵ hướng về cô.

– Sư phụ… – Vân Hoa thốt lên, giọng run run – sao lại như vậy? Đệ tử… đệ tử không hề…

Tạ Liên Dực chỉ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh như thép:

– Không sao. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Giang hồ loạn thế, những lời vu oan có thể khiến một người ngay thẳng trở thành kẻ bị săn đuổi. Ngay lúc này, sinh mệnh của ngươi đang bị đặt lên bàn cân.

Vân Hoa nuốt cơn hoảng loạn. Cô biết rằng, một lần vu oan trong giang hồ không chỉ là tiếng đồn, mà còn là mối nguy sinh tử. Những kẻ không rõ thân phận sẽ lao tới, bất chấp sự thật hay công lý. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận rõ ràng: giang hồ không khoan nhượng, và chỉ những ai mạnh mẽ, tỉnh táo mới sống sót.

Đêm khuya, khi ánh trăng mờ chiếu xuống rừng núi, Vân Hoa bước ra khỏi nơi trú ẩn, nhận ra bóng dáng đầu tiên của kẻ truy sát. Một nhóm cao thủ xuất hiện từ bóng rừng, áo choàng đen, tay cầm kiếm, mắt đầy sát khí. Họ dừng lại, không nói lời nào, nhưng ánh mắt khẳng định một điều: Vân Hoa là mục tiêu.

– Sư phụ… – Cô lẩm bẩm, bàn tay siết chuôi kiếm – lần này… không còn đường lui.

Tạ Liên Dực bước tới, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén:

– Hãy nhớ kỹ. Sự sống còn không chỉ dựa vào sức mạnh. Quan sát, phản xạ và trí tuệ cũng quan trọng.

Vân Hoa gật, cơ thể căng như dây đàn, ánh mắt dõi theo từng bước chân kẻ thù. Khi nhóm cao thủ lao tới, nàng tung người né, kiếm lóe lên trong màn mưa, hòa cùng ánh sáng lấp lánh của đêm tối. Bùn đất bắn tung, tiếng va chạm của kiếm vang lên như nhịp trống giang hồ, thúc giục tim nàng đập dồn dập.

Trận chiến không chỉ là đối kháng võ công. Mỗi đòn đánh, mỗi né tránh đều phải cân nhắc kỹ lưỡng; bất kỳ sai lầm nào cũng có thể trả giá bằng sinh mạng. Vân Hoa vừa dùng kiếm vừa di chuyển, thân hình nhanh nhẹn, uyển chuyển, tránh khỏi những đòn tấn công sắc bén của kẻ thù.

Một kẻ trong nhóm cố lao tới từ phía sau, nhằm vào nàng bằng một chiêu hiểm độc. Vân Hoa khẽ nghiêng người, tránh kịp, đồng thời phản công bằng một chiêu Thủy Lôi Chỉ, khiến đối phương phải lùi lại, ngã xuống đất. Tiếng la thất thanh vang vọng trong rừng núi, làm tăng thêm sự căng thẳng.

Tuy nhiên, áp lực càng lớn, Vân Hoa càng cảm nhận rõ sự cô đơn. Không có ai đứng bên ngoài cuộc săn đuổi, ngoại trừ sư phụ. Nhưng Tạ Liên Dực đang bận đánh chặn một nhóm khác, và khoảng cách giữa hai người dường như càng xa hơn trong trận chiến hỗn loạn này.

– Đệ tử phải làm sao đây? – Cô thầm nhủ, ánh mắt rực lửa quyết tâm – nếu không thoát, đệ tử sẽ…

Nhưng nàng chưa kịp kết thúc suy nghĩ, một luồng khí mạnh từ phía trên vách núi lao xuống, đánh bật nhóm cao thủ về phía sau. Tạ Liên Dực xuất hiện kịp thời, thanh kiếm lóe sáng trong màn mưa, từng đường kiếm mạnh mẽ, uyển chuyển, khiến kẻ thù phải lui bước.

– Vẫn ổn chứ? – Hắn hỏi, giọng trầm, mắt dõi theo nàng.

– Ổn… – Vân Hoa đáp, thở hổn hển nhưng đôi mắt sáng lên quyết tâm – nhưng… đệ tử… không thể để bị bắt lần nữa.

Tạ Liên Dực gật đầu, ánh mắt lộ vẻ lo lắng hiếm hoi:

– Lần này, không chỉ là võ công. Ngươi phải tỉnh táo hơn. Giang hồ loạn thế, kẻ thù không chỉ là người thấy trước mặt, mà còn là tin đồn, là âm mưu, là cả những bàn tay vô hình.

Trên đường rút lui, Vân Hoa nhận ra rằng kẻ truy sát không đơn thuần là cao thủ thuê mướn; họ đều có kỹ năng tinh xảo, biết cách chia cắt, ép nàng vào thế yếu. Cô cảm nhận một luồng áp lực vô hình: mọi ánh mắt đều nghi ngờ nàng, mọi bàn tay đều có thể vươn tới, mọi lời đồn đều có thể dẫn đến nguy cơ chết chóc.

Trong lúc nghỉ chân bên một con suối, Vân Hoa tự nhủ:

– Lần này… không chỉ là sống sót. Đệ tử phải tìm ra ai đã vu oan, ai là kẻ giấu mặt. Và… phải tìm ra sự thật, dù nguy hiểm đến đâu.

Cơn mưa nhẹ lất phất, hòa cùng ánh trăng yếu ớt, phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một cảnh tượng vừa tĩnh lặng vừa căng thẳng. Vân Hoa cảm nhận từng nhịp thở của chính mình, từng nhịp tim đập dồn dập, vừa sợ hãi vừa quyết tâm.

– Sư phụ… – Nàng nhìn Tạ Liên Dực, ánh mắt chứa đựng niềm tin tuyệt đối – đệ tử… sẽ không bỏ cuộc.

Tạ Liên Dực đáp bằng một cái gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tin tưởng:

– Ngươi phải hiểu. Trong giang hồ loạn thế, không ai cứu ta trừ chính mình. Và lần này, ngươi phải tự bước ra, tự chiến đấu, tự minh oan.

Vân Hoa nuốt cơn hoảng loạn, cơ thể căng cứng như dây cung. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mọi hành động đều quan trọng. Mỗi đòn đánh, mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quyết định sự sống còn và khả năng minh oan.

Những ngày truy sát liên tiếp khiến Vân Hoa dần rèn luyện bản thân. Cô không chỉ tăng cường võ công mà còn học cách quan sát, phân tích, và đoán trước hành vi của kẻ thù. Mỗi bước đi trong rừng núi, mỗi bước di chuyển trong đêm tối đều được tính toán cẩn thận.

Một đêm, khi nàng đứng trên gò đất nhìn xuống dòng suối ánh trăng, một ý nghĩ dâng lên trong lòng:

– Đệ tử… không thể chỉ sống sót. Phải tìm ra sự thật, tìm ra kẻ thù, và… trả thù cho gia tộc.

Bóng đêm bao trùm, mưa nhẹ rơi, nhưng trong lòng Vân Hoa, một ngọn lửa quyết tâm cháy rực. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, con đường giang hồ không còn an toàn, không còn đơn giản, và mọi mối quan hệ, mọi bước đi, mọi trận chiến đều sẽ gắn liền với cuộc truy sát, với danh dự, và với sự thật mà nàng đang tìm kiếm.

Vân Hoa hít sâu, tay siết chuôi kiếm, mắt dõi theo bóng tối:

– Khúc hoàng tuyền… sẽ là nơi đệ tử tìm thấy cả nguy hiểm lẫn sự thật. Và đệ tử… sẽ không lùi bước.

Đêm trôi qua, mưa tạnh, ánh trăng chiếu nhẹ trên Huyết Lĩnh, phản chiếu đôi mắt sắc bén của nàng. Vân Hoa đứng im lặng, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo. Từ khoảnh khắc này, nàng không chỉ chiến đấu vì sinh mạng, mà còn vì danh dự, vì sự thật, và vì mối thù chưa giải quyết. Mọi âm mưu, mọi kẻ thù, mọi bóng đen trong giang hồ – đều phải đối mặt với nàng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×