vân hoa lệ ảnh

Chương 5: Lần đầu xuống núi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, sương vẫn còn đọng trên cành trúc, từng giọt như pha lê long lanh, nhưng không khí trên Thiên Sơn Linh Cốc đã nặng nề khác thường. Vân Hoa đứng trước cổng núi, khoác áo lam, hai tay chắp trước ngực. Nàng chưa từng xuống núi trong vai trò đệ tử đi theo sư phụ, chưa từng đối diện thế giới thực sự ngoài sơn trang, nơi giang hồ không chỉ có danh dự mà còn là mưu kế và thủ đoạn.

Tạ Liên Dực đứng trước mặt, áo trắng phất theo gió bắc, tay nắm chuôi kiếm. Ánh mắt hắn lặng, như hồ nước sâu bất động, nhưng từ nơi ấy, Vân Hoa cảm nhận rõ sức mạnh và uy nghiêm.

– Ngươi theo ta, sẽ thấy giang hồ thật. – Giọng hắn trầm, lạnh, nhưng không mang sắc mệnh lệnh mà là cảnh báo. – Không phải trò chơi, cũng không phải sách vở. Ai sơ ý, sẽ mất mạng.

Vân Hoa cúi đầu:

– Vâng, sư phụ.

Hai người bước xuống núi. Tuyết tan ở những dốc thấp, bùn đất vương trên gót giày, mùi ẩm trộn lẫn hương gỗ khô và rêu lạnh. Cảnh vật phía dưới dường như yên bình, nhưng Vân Hoa biết, yên bình chỉ là vẻ bề ngoài của giang hồ.

Con đường dẫn xuống trấn Thiên Sơn ngoằn ngoèo, hai bên là vực sâu hun hút. Nhiều lần, gió bắc thổi qua, nàng phải bám lấy áo sư phụ mới không bị cuốn bay. Hình bóng hắn giữa màn sương như người ngoài thế giới, tĩnh lặng đến mức khó nắm bắt.

– Sư phụ… – Nàng khẽ hỏi, giọng vừa thấp vừa run – nếu… trên đường đi gặp nguy hiểm, đệ tử có thể giúp gì không?

Hắn dừng bước, đôi mắt dõi nàng, sâu đến mức như soi thấu tâm can.

– Không phải ai cũng giống ngươi. Trong giang hồ, trợ giúp thường đi kèm nguy cơ. Ngươi không biết, cũng đừng hỏi. Hãy học cách quan sát.

Vân Hoa im lặng, hiểu rằng lần này sẽ khác với những buổi luyện kiếm trong sơn trang.

Hai ngày đầu tiên trôi qua trong im lặng. Họ đi qua những ngôi làng hẻo lánh, những con đường chỉ người quen mới nhận ra, những trạm nghỉ cũ kỹ dựng bằng tre nứa. Dọc đường, Vân Hoa quan sát mọi thứ: dáng người qua lại, nét mặt, thậm chí là cử chỉ của lão nông khi cầm búa đẽo củi. Mọi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối cho giang hồ.

Đêm thứ hai, họ dừng chân tại Trấn Lưu Thủy, nơi người dân vẫn còn lưu truyền tin tức về vụ tranh chấp đất đai giữa hai phái: Hoa Sơn và Côn Luân. Trong quán trọ nhỏ, Vân Hoa nhìn thấy hai nhóm võ sĩ ngồi đối diện nhau, ánh mắt chứa hận ý, bàn tay khẽ đặt lên chuôi kiếm.

– Sư phụ… – Nàng thì thầm – tại sao họ không giải quyết theo luật phái?

– Vì lợi ích. – Hắn trả lời bình thản – Giang hồ không có luật, chỉ có quyền và lợi. Khi hai phái xung đột, người mạnh mới sống sót.

Nàng thấy rõ ánh mắt hắn không trách, không giận, chỉ là sự thấu hiểu cặn kẽ bản chất thế gian.

Đêm đó, tiếng chuông trấn canh vang lên, xen lẫn tiếng gió rít qua mái ngói. Vân Hoa không ngủ, mắt mở trừng trừng. Hình ảnh “Bích Huyết Kiếm Phổ” từ ký lục năm xưa hiện lên rõ mồn một. Nàng thầm nhủ: nếu nó xuất hiện, mọi chuyện sẽ không còn là thách thức đơn giản nữa.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, họ bước tiếp lên đường cao hơn, hướng tới Huyết Lĩnh, nơi được đồn rằng một nhóm bí ẩn đang tìm kiếm Kiếm Phổ. Khi đến giữa rừng, bỗng nhiên một nhóm người mặc áo đen hiện ra, vây chặt hai bên đường. Họ trang bị cung tên, đao giáo, ánh mắt sắc bén.

– Tạ chưởng môn, có ai dám vượt Huyết Lĩnh mà không thông qua chúng tôi? – Một giọng nam lạnh lùng vang lên.

Vân Hoa cảm thấy tim đập dồn dập. Chưa từng thấy người thực chiến ngoài sơn trang, nàng chợt nhận ra sự khác biệt giữa lý thuyết và thực tế.

Tạ Liên Dực khẽ hít sâu, cầm kiếm đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh như băng.

– Tránh đường.

Người áo đen cười khẩy:

– Chúng tôi không dễ tránh.

Một trận chiến bùng phát. Tiếng thép va vào nhau chát chúa, đất đá văng tung, gió rít theo lưỡi kiếm. Vân Hoa nín thở, theo sát bên sư phụ, quan sát từng động tác. Chỉ vài nhát kiếm của Tạ Liên Dực, người áo đen té ngã, nhưng hắn không dừng. Mỗi bước đi, mỗi vung kiếm đều chính xác, lạnh lùng, không một lỗi lầm.

Nàng cố làm theo, ra chiêu, nhưng chỉ vài đòn đã bị đối thủ né, đánh trả. Thanh kiếm nàng run lên, nhưng Vân Hoa không bỏ, cô gắng nhớ từng bước, từng tư thế. Sự căng thẳng khiến nàng nhận ra: đây là giang hồ thực sự, không phải sách vở.

Khi trận chiến kết thúc, người áo đen bị đánh tán loạn, Tạ Liên Dực quay sang nàng:

– Ngươi thấy gì?

– Thấy… sự khác biệt giữa lý thuyết và thực chiến. – Vân Hoa trả lời, giọng vẫn run.

– Đúng. Trong giang hồ, sức mạnh và phản ứng quan trọng hơn lời nói hay lý luận. Nhớ kỹ điều đó.

Buổi chiều, khi cả hai tiếp tục tiến về Huyết Lĩnh, họ tình cờ đi ngang qua Thị trấn Phong Vân, nơi Hoa Sơn và Côn Luân đang âm thầm thương lượng hòa giải. Nhưng mọi thứ không đơn giản. Các trưởng lão hai phái nhìn Tạ Liên Dực, đôi mắt vừa kính vừa nghi ngờ, như đoán biết ẩn tình trong trang sơn.

– Tạ chưởng môn, sao ngươi lại đến đây? – Lão Hoa Sơn chủ hỏi, giọng vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo.

– Có việc riêng với võ lâm. – Tạ Liên Dực trả lời, giọng bình thản, ánh mắt thản nhiên. – Ai gây hại cho giang hồ, phải được trừng trị.

Lão Hoa Sơn nhíu mày, rồi gật đầu. Còn Côn Luân lão chủ thì lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Vân Hoa cảm nhận được áp lực mà sư phụ phải chịu – không chỉ là quyền lực, mà còn là mạng sống.

Nàng hiểu rằng giang hồ không chỉ là danh dự, mà còn là mưu đồ, dối trá, và thủ đoạn. Lần đầu xuống núi, nàng đã chứng kiến phần nào bản chất của thế giới mà từ trước đến nay chỉ nghe kể.

Buổi tối, khi cắm trại giữa rừng Huyết Lĩnh, Tạ Liên Dực cầm thanh kiếm, ngồi bên lửa. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt hắn, lạnh nhưng không vô cảm.

– Ngươi mệt không? – Hắn hỏi.

– Dạ, có chút… – Vân Hoa ngập ngừng.

– Trong giang hồ, mệt là điều bình thường. – Hắn nhấn mạnh – Nhưng nếu bỏ cuộc, người sẽ chết. Không phải bây giờ, thì mai. Không phải bởi kẻ mạnh, mà bởi sự sơ suất.

Nàng gật đầu, cố gắng kìm nén mệt mỏi. Lần đầu xuống núi, nàng không chỉ học cách ra chiêu, mà còn học cách quan sát, tính toán, và lường trước nguy hiểm.

– Sư phụ… – Nàng thì thầm, giọng thấp – nếu Bích Huyết Kiếm Phổ xuất hiện, chúng ta phải làm sao?

Tạ Liên Dực khẽ nhắm mắt, im lặng hồi lâu, rồi trả lời:

– Khi nó xuất hiện, cả thiên hạ sẽ cuốn vào mưu đồ. Chỉ có một điều chắc chắn: ngươi phải luôn tỉnh táo, đừng để cảm xúc dẫn đường.

Vân Hoa ngẩng nhìn ánh lửa, trong lòng vừa sợ vừa quyết tâm. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi bước đi đều sẽ rẽ vào hiểm cảnh, mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến mạng sống và danh dự. Giang hồ không còn là chuyện nghe kể, mà là nơi cô phải sống, học, và chiến đấu.

Ngoài trời, tuyết rơi nhẹ, hòa vào ánh trăng bạc. Lần đầu xuống núi, Vân Hoa đã nhìn thấy phần lạnh lẽo và nguy hiểm của thế giới, và đồng thời, nhận ra rằng, sợi dây sợi mỏng kết nối giữa cô và sư phụ sẽ còn phải thử thách rất nhiều.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×