Bầu trời xám xịt, những đám mây nặng trĩu treo lơ lửng trên đỉnh núi Huyết Lĩnh. Sau một ngày hành trình căng thẳng, Vân Hoa và Tạ Liên Dực đặt trại bên hồ Vân Quang nhánh nhỏ, nơi nước trong như gương, phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá rơi và tiếng nước lăn tăn xô vào bờ.
Vân Hoa vừa rửa mặt sau khi thay bộ giáp nhẹ, vừa hít thở không khí lạnh. Lần đầu xuống núi, nàng nhận ra giang hồ không hề êm ả như những câu chuyện nghe kể. Mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy cơ, mỗi con người gặp đều có thể là kẻ thù hoặc đồng minh giả dạng.
– Sư phụ… – Nàng nhẹ giọng – tại hồ này thường có người lui tới sao?
Tạ Liên Dực đứng cạnh, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt dõi theo mặt hồ lặng như tờ.
– Hồ Vân Quang từ lâu đã nổi tiếng là điểm tụ thủy thủy thủy lợi, cũng là nơi các phái và sát thủ dùng làm trạm trung chuyển. Ngươi đứng gần nước, cần cẩn thận.
Nàng gật đầu, nhưng chưa kịp đáp, một tiếng động nhẹ từ phía sau đã khiến tim nàng như thắt lại.
Ánh mắt cô đảo qua, thấy bóng người mặc áo đỏ đứng im bên bờ hồ, gió thổi phất phới tà áo, tóc đen dài bay theo từng nhịp gió. Vân Hoa lặng người, cảm giác lạ lùng lan tỏa. Người đó không lao tới, không cử động, nhưng ánh mắt sắc lạnh như mũi tên nhắm thẳng vào nàng.
– Sư phụ… – Nàng run giọng – người đó…
Tạ Liên Dực không nhìn người áo đỏ, chỉ nhíu mày:
– Lặng. Đừng để bị khiêu khích.
Người áo đỏ bước ra khỏi bóng cây, từng bước chậm rãi, thanh kiếm giấu dưới áo phất nhẹ. Vân Hoa thấy rõ, người đó không hề tấn công, nhưng uy lực và thần thái của kẻ võ công cao cường, khiến nàng lùi lại vài bước.
– Lăng Khuyết… – Tạ Liên Dực thốt lên, giọng trầm thấp, thoáng chút nghiêm trọng – sát thủ của Huyết Các.
Vân Hoa trợn mắt, chưa từng nghe danh Huyết Các ngoài lời đồn. Người xưa kể, Huyết Các là tổ chức sát thủ nổi danh, bí ẩn nhất giang hồ, không ai biết trụ sở ở đâu. Kẻ nào dính tới, hầu như không sống sót trở về.
Lăng Khuyết dừng lại cách họ vài trượng, đôi mắt đỏ như ngọc, nhìn thẳng vào Vân Hoa. Giọng nữ lạnh lùng, khàn khàn vang lên:
– Ngươi là Vân Hoa?
Vân Hoa sững sờ, tim đập dồn dập. Cô chưa từng gặp kẻ này, chưa từng để lộ thân phận thật, vậy sao…
– Ngươi biết ta? – Nàng hỏi khẽ, nhưng giọng run.
– Biết. – Lăng Khuyết cười khẽ, nụ cười vừa mỉa mai vừa bí ẩn. – Thân phận thật của ngươi, không thể che giấu lâu. Bích Huyết Kiếm Phổ, Vân Tâm sơn trang, năm đó… tất cả đều liên quan đến ngươi.
Vân Hoa nuốt khô nước bọt. Máu trong người như đông lại, tim đập mạnh. Tạ Liên Dực đứng sau lưng, im lặng, không che giấu cảm giác cảnh giác.
– Ngươi là ai? – Hắn hỏi, giọng trầm nhưng uy quyền.
– Tôi? – Lăng Khuyết cười nhẹ – chỉ là kẻ đi tìm sự thật. Và sự thật, không ai giấu được.
Một làn gió bắc thổi qua, cuốn tà áo đỏ bay phất phới, ánh trăng chiếu lên lưỡi kiếm nàng vung thấp trước ngực. Vân Hoa cảm nhận luồng sát khí mạnh mẽ, từng đường kiếm của Lăng Khuyết không chỉ là kỹ năng, mà còn chứa đựng âm mưu và thông điệp: “Ta biết hết”.
– Nếu các người là chưởng môn và đệ tử Vân Tâm, thì biết quá khứ của cô bé này, hay chỉ nghe đồn? – Giọng Lăng Khuyết lại vang, như đang thăm dò.
Vân Hoa siết tay, thanh kiếm run trong tay nhưng mắt không rời đối phương. Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng thế giới giang hồ không chỉ là võ công, mà còn là trí tuệ, là mưu kế, là sự am hiểu sâu sắc con người.
– Huyết Các không bắt người vô cớ. – Tạ Liên Dực bước tới, ánh mắt lạnh như băng – nếu muốn hỏi, hãy hỏi ta, đừng làm rối người khác.
– Ta không làm rối, – Lăng Khuyết nhún vai, cười khẽ – chỉ muốn cảnh báo. Ngươi, Vân Hoa, đang bước vào con đường không thể quay đầu. Mọi bước đi đều sẽ dẫn đến đổ máu, và người bảo vệ ngươi… – ánh mắt nàng liếc về phía Tạ Liên Dực – cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vân Hoa nuốt nước bọt. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò dâng lên. Ai là người này thực sự? Vì sao lại biết rõ từng chi tiết về nàng, thậm chí biết cả chuyện năm xưa mà nàng chưa kể?
– Tại sao ngươi biết tất cả? – Vân Hoa hỏi, giọng đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không che nổi sự căng thẳng.
Lăng Khuyết cười, nhưng nụ cười đầy ẩn ý:
– Vì Huyết Các sống nhờ sự thật giấu trong bóng tối. Ai muốn che giấu quá khứ, kẻ khác sẽ thấy nó thay họ. Ngươi, Vân Hoa, đang là trung tâm của trò chơi này.
– Ta không muốn chơi trò gì cả! – Nàng bật lên, giận dữ nhưng bất lực – Ta chỉ muốn sống, học kiếm, và báo thù cho gia tộc!
Lăng Khuyết khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
– Đó chính là vấn đề. Muốn báo thù, ngươi phải hiểu rõ kẻ thù và bản thân. Còn nếu không, mọi nỗ lực chỉ là vô nghĩa.
Vân Hoa lặng im. Trong lòng nàng dậy sóng. Lời nói của kẻ áo đỏ như mũi dao khẽ cắm vào tim, vừa cảnh báo vừa thử thách.
Bỗng nhiên, Lăng Khuyết bước lại gần, đôi mắt đỏ như ngọc soi thẳng vào nàng:
– Hãy nhớ, trong giang hồ, không có gì miễn phí. Tin hay không, ngươi sẽ phải tự trả giá.
– Ngươi… – Vân Hoa chưa kịp nói, thì bóng áo đỏ đã lướt đi nhanh như cơn gió, biến mất giữa màn sương mờ.
Cảnh vật trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước hồ lăn tăn. Vân Hoa đứng lặng, tay siết chặt kiếm. Tim nàng vẫn đập mạnh, máu nóng rực trong lồng ngực. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên nàng chạm vào giang hồ thực sự, đã gặp một kẻ không chỉ mạnh mẽ mà còn nguy hiểm hơn mọi kẻ từng thấy.
– Sư phụ… – Nàng khẽ gọi, giọng run – người đó…
Tạ Liên Dực đứng sau lưng, ánh mắt nhìn theo hướng bóng áo đỏ vừa biến mất, trầm giọng:
– Lăng Khuyết. Một sát thủ của Huyết Các. Ngươi sẽ còn gặp lại. Và khi gặp, ngươi phải tỉnh táo, không thể để cảm xúc dẫn lối.
Vân Hoa gật đầu, ánh mắt dần cứng rắn. Trong lòng nàng, cơn giận cùng quyết tâm dâng lên. Không còn đường lui, không còn con đường quay lại. Từ khoảnh khắc này, mọi bước đi của nàng đều sẽ gắn liền với âm mưu giang hồ, với bí mật thân phận, và với kẻ sư phụ lạnh lùng đang đứng bên cạnh.
Ngoài trời, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ lặng, từng đợt sóng nhỏ vỗ bờ, như nhắc nhở rằng thế giới bên ngoài sơn trang không bao giờ yên ả. Và từ giờ trở đi, Vân Hoa sẽ không chỉ luyện kiếm, mà còn phải học cách chiến đấu giữa thủ đoạn và mưu mô, giữa thù hận và tình cảm, giữa quá khứ và hiện tại.
Trong lòng hồ, bóng áo đỏ dường như vẫn còn hiện hữu, như một lời nhắc nhở âm thầm: ai chạm vào Bích Huyết Kiếm Phổ, đều sẽ bị kéo vào vòng xoáy sinh tử không thể tránh.