vân hoa lệ ảnh

Chương 7: Dấu hiệu thù xưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, khi sương vẫn còn phủ mờ trên Huyết Lĩnh, Vân Hoa đã thức dậy trước bình minh. Cô đứng bên bờ hồ, tay cầm thanh kiếm, mắt nhìn vào mặt nước tĩnh lặng. Cơn gió bắc thổi qua, lạnh thấu da, nhưng không thể làm tắt ngọn lửa trong lòng nàng. Sau lần gặp Lăng Khuyết, nàng biết rằng con đường báo thù sẽ không chỉ đơn giản là luyện kiếm, mà phải dựa vào trí tuệ, cảnh giác và quan sát.

Trong vài ngày hành trình vừa qua, những manh mối nhỏ về “Bích Huyết Kiếm Phổ” và cái chết của Vân gia đã len lỏi vào từng hành động, lời nói của các phái. Vân Hoa bắt đầu ghép nối chúng, từ những chuyện cũ, những tin đồn, cho đến những dấu hiệu nàng quan sát được trên đường đi.

Hôm nay, họ dự định sẽ dừng chân tại Thị trấn Thanh Tử, nơi có một người từng sống sót sau trận loạn năm xưa, là kẻ duy nhất còn giữ ký ức về sự kiện Vân gia bị diệt. Tạ Liên Dực không nói nhiều, chỉ bảo nàng:

– Ngươi đi theo, quan sát. Không cần hỏi quá nhiều, tránh lộ thân phận.

Vân Hoa gật đầu, cảm nhận rõ trách nhiệm vừa nặng nề vừa nguy hiểm đặt trên vai.

Khi đến Thanh Tử, cảnh vật đã thay đổi. Trấn nhỏ nằm nép mình giữa núi, mái nhà ngói rêu phủ, con đường chính lát đá sần sùi, hai bên là các cửa hiệu nhỏ, người dân ra vào hối hả. Vân Hoa bước theo sư phụ, mắt không rời từng chi tiết nhỏ: ánh mắt người qua lại, cách cử chỉ, cả những lời thì thầm khẽ vang.

Trong quán trọ cũ, Tạ Liên Dực dừng lại, nhìn quanh.

– Ở đây có người biết chuyện năm xưa. Hãy chú ý.

Vân Hoa ngồi yên, trong lòng hồi hộp. Chẳng bao lâu, một lão nhân bước vào, gầy gò, ánh mắt thâm sâu nhưng thần thái vẫn còn giữ sự tự trọng. Ông ta nhìn Tạ Liên Dực rồi nhìn Vân Hoa, ánh mắt như lóe lên tia nhận ra.

– Chưởng môn Vân Tâm sơn trang… – Lão nhân trầm giọng – đã lâu không gặp.

– Lão nhân… – Tạ Liên Dực nghiêm mặt – ngươi còn nhớ chuyện năm xưa ở Vân Thành sao?

Lão nhân gật đầu, ánh mắt đăm chiêu:

– Còn nhớ. Ai cũng nhớ. Nhưng những gì tôi biết, chưa thể nói.

Vân Hoa lắng nghe từng lời, cố nắm bắt thông tin. Lão nhân này có vẻ không chỉ biết, mà còn e ngại.

– Có người… – Lão nhân thở dài, nhìn xa xăm – kẻ diệt Vân gia, không phải ai ngoài người trong Vân Tâm sơn trang.

Tim Vân Hoa đập rộn. Câu nói ấy, tưởng như đơn giản, nhưng lại mở ra một cánh cửa mà từ lâu nàng không dám nghĩ tới. Nếu kẻ thù năm xưa lại liên quan trực tiếp đến sơn trang mà nàng vừa được thu nhận, tất cả mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều.

– Ngươi nói gì? – Vân Hoa hỏi khẽ, giọng run nhưng đầy quyết tâm.

Lão nhân không trả lời ngay, chỉ nhìn Tạ Liên Dực. Ánh mắt ông như muốn dò thấu tâm can chưởng môn trẻ.

– Ta chỉ nói với ngươi, rằng có những dấu hiệu cho thấy kẻ diệt môn không hẳn là người ngoài. Năm xưa, có một mảnh ván gỗ khắc chữ mà kẻ đó để lại…

Vân Hoa nghe xong, cả người run lên. Mảnh ván gỗ mà lão nhân nhắc đến là thứ mà từ lâu cô chưa từng biết, nhưng từng thấy trong ký lục năm Vân Thành. Từng nét chữ, từng đường khắc, đều giống như đang nhắm thẳng vào trái tim nàng.

– Mảnh ván ấy… – Tạ Liên Dực hỏi, giọng trầm – vẫn còn giữ?

– Vẫn còn. – Lão nhân đáp – Nó được giấu trong chính sơn trang. Không ai biết ngoài những người giữ mật thất. Nhưng nếu kẻ thù năm xưa còn sống, hắn sẽ tìm đến…

Một luồng gió lạnh thổi qua cửa sổ, kéo theo tiếng lá xào xạc. Vân Hoa cảm nhận nhịp tim mình như ngừng một nhịp.

– Vậy… sư phụ, kẻ đó… – Cô không dám nói hết.

– Chỉ là nghi ngờ. – Tạ Liên Dực nói, giọng vẫn trầm – Nhưng nghi ngờ này đủ để cảnh giác. Ngươi phải luôn ghi nhớ, bất kỳ ai, bất kỳ hành động nào cũng có thể liên quan đến quá khứ.

Vân Hoa gật đầu, tay siết chặt chuôi kiếm. Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng báo thù không chỉ là luyện kiếm, mà còn là phải am hiểu, phán đoán và tỉnh táo trước mọi dấu hiệu.

Sau khi rời quán trọ, họ tiếp tục di chuyển, đi qua một con đường hẹp hai bên là vách đá dựng đứng. Bỗng nhiên, Vân Hoa bắt gặp dấu hiệu kỳ lạ: trên đá có vết khắc nhỏ, hình tròn với nét chữ cũ, mờ nhòe nhưng vẫn còn nhận ra. Cô quỳ xuống, sờ tay lên vết khắc, cảm giác nhói lòng.

– Đây là gì? – Nàng hỏi, không giấu được hồi hộp.

Tạ Liên Dực bước tới, ánh mắt như nhìn xuyên qua vật thể:

– Dấu vết này, chỉ có trong sơn trang mới có. Ai khắc vào đá, rõ ràng đã từng biết mật thất phía đông.

Vân Hoa sững sờ. Tất cả dường như đang hướng đến một kết luận không thể tránh: kẻ diệt môn năm xưa, rất có khả năng vẫn còn sống, và biết rõ Vân Tâm sơn trang đến mức có thể tác động từ bên trong.

– Sư phụ… – Nàng run giọng – vậy có nghĩa là…

– Ngươi tự phán đoán. – Tạ Liên Dực cắt lời, giọng lạnh. – Nhưng hãy nhớ, trong giang hồ, phán đoán sai có thể chết.

Họ tiếp tục đi, nhưng Vân Hoa không ngừng nhìn quanh, cố ghi nhớ mọi dấu hiệu: vết chân nhỏ, dấu khắc trên đá, cả những nơi sương vẫn còn đọng. Cô nhận ra rằng lần đầu xuống núi, không chỉ là học kiếm, mà còn là học cách quan sát và giải mã dấu vết giang hồ.

Khi họ đến trại nghỉ buổi chiều, Vân Hoa nhìn thấy một chiếc áo đỏ lướt qua xa xăm. Tim nàng đập mạnh. Hình bóng Lăng Khuyết? Hay là một kẻ khác?

– Ngươi nhìn gì? – Tạ Liên Dực hỏi, giọng lạnh.

– Không… không gì cả, sư phụ. – Cô đáp, giọng vẫn run.

Nhưng trong lòng nàng, cơn bão đã bắt đầu. Từng dấu vết, từng manh mối, từng lời đồn dường như đang ghép thành một bức tranh lớn: kẻ thù của Vân gia, Bích Huyết Kiếm Phổ, các phái giang hồ, và sơn trang – tất cả đều đan xen, tạo thành vòng xoáy mà nàng không thể thoát.

Đêm đó, trăng lưỡi liềm treo giữa trời, ánh sáng bạc hắt lên mặt hồ. Vân Hoa ngồi bên lều, tay cầm bản ký lục cũ, mắt dõi theo từng dòng chữ. Cô cảm nhận rõ một điều: dấu hiệu thù xưa đang xuất hiện ngay bên cạnh, không còn xa nữa. Và chính Vân Tâm sơn trang, nơi cô từng coi là nơi an toàn, giờ lại trở thành trung tâm của mối nguy hiểm chưa từng thấy.

– Sư phụ… – Cô nói khẽ, giọng run nhưng đầy quyết tâm – nếu kẻ diệt môn năm xưa còn sống, chúng ta phải làm gì?

Tạ Liên Dực ngồi xuống cạnh nàng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, giọng trầm như gió bắc:

– Trước tiên, phải tìm ra họ. Sau đó, phải biết họ muốn gì. Còn việc báo thù… sẽ tính sau.

Vân Hoa gật đầu. Trong lòng nàng, cơn giận và quyết tâm hòa lẫn, hình thành một ý chí sắt đá. Cô biết rằng lần đầu xuống núi không chỉ để học kiếm, mà còn để bắt đầu hành trình truy tìm sự thật về quá khứ, và đối diện với thù xưa đang hiện hữu ngay trước mắt.

Ngoài trời, hồ Vân Quang lặng yên, nhưng từng đợt sóng nhỏ vỗ bờ như nhắc nhở: dấu hiệu thù xưa đã xuất hiện, và giang hồ sẽ không còn yên bình nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×