vân hoa lệ ảnh

Chương 8: Đêm trăng mưa máu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, những đám mây xám chồng chất nhau báo hiệu một cơn mưa sắp tới. Không khí trong rừng Huyết Lĩnh trở nên đặc quánh, ẩm mốc, xen lẫn mùi đất và rêu. Vân Hoa và Tạ Liên Dực đang hành quân về phía nam, nơi lũ sát thủ Huyết Các được đồn thổi đang ẩn náu.

Vân Hoa lặng lẽ đi phía sau sư phụ, tay vẫn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt quan sát mọi chuyển động xung quanh. Nàng hiểu rằng giang hồ không có khoảnh khắc an toàn; chỉ cần sơ sảy một giây thôi, mạng sống có thể kết thúc.

– Sư phụ… – Cô hỏi khẽ, giọng run vì vừa đi vừa căng thẳng – nếu họ phát hiện ra đệ tử… là nữ, có nguy hiểm không?

Tạ Liên Dực không quay lại, chỉ cười khẽ, lạnh lùng:

– Ngươi nghĩ giang hồ không biết? Mỗi chiêu thức, mỗi cử động, mỗi hơi thở đều có thể tiết lộ. Chỉ cần một dấu hiệu, mọi thứ sẽ thay đổi. Hãy cẩn thận.

Vân Hoa gật đầu, nhưng trái tim vẫn đập mạnh. Kể từ ngày bước chân ra khỏi sơn trang, nàng biết rằng việc che giấu thân phận quan trọng hơn bao giờ hết. Một khi bị phát hiện, mọi cơ hội báo thù, mọi kế hoạch sẽ sụp đổ.

Trời chiều xuống, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, hòa lẫn với gió lạnh, tạo thành màn sương mỏng dày đặc. Cảnh vật trở nên mờ ảo, những bóng cây đen như những người khổng lồ ẩn nấp. Vân Hoa và Tạ Liên Dực dừng chân bên bờ suối, nơi nước chảy róc rách và ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước.

– Sư phụ, hôm nay… có nguy hiểm không? – Nàng hỏi, mắt nhìn quanh, giọng vừa khẽ vừa căng.

– Nguy hiểm luôn tồn tại. – Hắn đáp, giọng trầm và lạnh – Nhưng không thể tránh mãi. Hãy học cách sống chung với nó.

Vừa nói xong, một bóng người từ sau rặng cây lao ra, nhanh như tia chớp. Thanh kiếm lóe lên dưới ánh trăng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tạ Liên Dực.

– Kẻ xâm nhập! – Hắn quát lên, vung kiếm chặn đường.

Vân Hoa cũng vung kiếm theo bản năng, cử chỉ linh hoạt nhưng trong lòng lo lắng. Kẻ tấn công không chỉ nhanh mà còn chính xác đến mức chết người, khiến nàng phải tận dụng toàn bộ kỹ năng đã học.

Cơn mưa bắt đầu đổ xuống nặng hạt, từng giọt rơi trên mặt, hòa lẫn máu đỏ loang trên lá cây. Trận chiến diễn ra giữa bầu không khí u ám, tiếng thép va vào nhau vang rền, xen lẫn tiếng gió và tiếng mưa rơi, tạo nên cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa hỗn loạn.

Trong lúc hối hả, một chiêu kiếm của kẻ địch đã hất vạt áo Vân Hoa, làm lộ phần cổ tay mềm mại và vóc dáng nhỏ nhắn, nữ tính. Tim nàng như ngừng đập; nếu sư phụ không kịp phản ứng, kẻ địch có thể nhìn ra sự thật.

– Ngươi… – Tiếng Lăng Khuyết vang lên từ phía bóng tối, lạnh lùng và thăm dò – sao vóc dáng lại như vậy?

Vân Hoa lùi một bước, nhưng Tạ Liên Dực đã kịp nhảy ra chắn trước, đôi mắt lạnh như băng. Thanh kiếm hắn xoay vòng, chặn chiêu địch, rồi vung kiếm liên tiếp, tấn công dồn dập.

– Lăng Khuyết… – Hắn gọi, giọng trầm – hôm nay ngươi không thể làm loạn.

Người áo đỏ lóe lên trong mưa, mỗi chiêu đều uy lực, nhưng bị Tạ Liên Dực ngăn chặn. Vân Hoa đứng sau, quan sát, tim vẫn đập rộn. Trong giây phút ấy, nàng nhận ra một sự thật đáng sợ: chỉ cần một khoảnh khắc sơ hở, tất cả sẽ bại lộ.

Cơn mưa nặng hạt hơn, nước hòa với máu đỏ, phủ kín mặt đất. Vân Hoa phải di chuyển liên tục, tránh kiếm đối phương, đồng thời duy trì tư thế và cử chỉ, cố giấu đi vóc dáng thật của mình. Từng chiêu thức, từng bước di chuyển đều phải cân nhắc, không thể để lộ điểm yếu.

Một chiêu kiếm của Lăng Khuyết lao thẳng vào thân nàng, khiến Vân Hoa buộc phải né. Trong lúc né, vạt áo chùng hạ thấp, suýt nữa để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Tim nàng nhói lên, toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

– Ngươi ổn không? – Tạ Liên Dực hỏi, giọng trầm, ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh.

– Ổn… – Vân Hoa gật đầu, tay siết chặt kiếm. – Đệ tử… không sao.

Hắn gật nhẹ, sau đó xoay người, lao vào Lăng Khuyết với tốc độ ánh sáng. Cảnh vật xung quanh như lùi lại, chỉ còn tiếng kiếm, tiếng mưa và tiếng thở hổn hển. Vân Hoa đứng lùi một bước, quan sát sư phụ, học cách phản ứng nhanh trong chiến đấu thực tế.

– Ngươi… – Lăng Khuyết hừ lạnh, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc – sao ngươi lại biết…

Một cú vung kiếm mạnh của Tạ Liên Dực khiến Lăng Khuyết lùi lại, ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở Vân Hoa. Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể như đông cứng. Nếu hắn nhìn kỹ, tất cả bí mật sẽ bại lộ.

Nhưng Tạ Liên Dực, với tốc độ và kỹ năng phi thường, chắn giữa, làm lu mờ mọi dấu hiệu. Vân Hoa thở phào, nhận ra sự sống trong gang tấc.

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, từng hạt rơi nặng trên mái lều, trên mặt đất đỏ thẫm. Sau trận chiến, Vân Hoa và Tạ Liên Dực dừng chân trên một sườn núi cao, nơi gió lạnh thổi tung tóc và áo. Máu trên người, trên kiếm vẫn còn rỉ, nhưng họ vẫn sống sót.

– Sư phụ… – Vân Hoa thở hổn hển – nếu… nếu tối nay không có sư phụ…

– Ngươi phải học cách tự bảo vệ. – Hắn nói, giọng lạnh nhưng mang chút lo lắng hiếm thấy – Giang hồ không tha cho kẻ yếu. Một phút sơ hở, mạng sống có thể kết thúc.

Vân Hoa nhìn ánh mắt sư phụ, cảm nhận sự nghiêm khắc nhưng cũng là bảo vệ. Nàng biết, lần này vừa học kiếm vừa học cách che giấu thân phận, vừa học cách đối diện với nguy hiểm thực sự.

Bầu trời vẫn còn u ám, trăng mờ ảo giữa những đám mây, mưa hòa với máu đỏ trên đất tạo nên cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa ám ảnh. Trong lòng Vân Hoa, quyết tâm càng dâng cao. Cô biết rằng giang hồ sẽ còn nhiều đêm trăng mưa máu như thế này, và mỗi lần như vậy, thân phận, sự sống, và bí mật sẽ luôn bị thử thách.

– Ngươi đừng quên… – Tạ Liên Dực nói khẽ, giọng trầm – mỗi bước đi đều là tính mạng, mỗi quyết định đều ảnh hưởng tới giang hồ. Hôm nay ngươi suýt lộ thân phận, nhưng mai sẽ còn khó khăn hơn.

Vân Hoa gật đầu, mắt lóe lên quyết tâm. Trong đêm trăng mưa máu ấy, nàng nhận ra rằng giang hồ không chỉ là kiếm pháp, mà còn là sự tỉnh táo, sự kiên cường và khả năng đối mặt với mọi mưu kế. Cô biết, mỗi đêm như thế sẽ rèn luyện cô thành một đệ tử thực sự, đủ sức đối diện với thù xưa, âm mưu giang hồ, và số phận đầy hiểm nguy đang chờ phía trước.

Ngoài trời, trăng lưỡi liềm ẩn sau mưa, ánh sáng bạc phản chiếu trên mặt hồ. Sóng nước nhỏ vỗ bờ, hòa với tiếng gió rít qua lá cây. Vân Hoa đứng lặng, tay vẫn siết chuôi kiếm, tim vẫn dồn dập, nhận ra rằng: đêm trăng mưa máu hôm nay là bước đầu tiên trong hành trình cô phải bước qua giữa giang hồ đầy máu và bí ẩn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×