Trường Giang Thủy Vực và Thủy Châu Thành
Sau mười ngày đêm di chuyển không ngừng nghỉ, Lâm Phàm cuối cùng cũng đến được Trường Giang Thủy Vực rộng lớn. Không phải là một dòng sông, mà là một vùng hồ lớn, nối liền với biển, nơi linh khí thủy thuộc tính cực kỳ dồi dào.
Nơi đây tập trung vô số Thủy Tu (tu sĩ chuyên tu luyện thủy thuộc tính), Hải Tặc Tu Sĩ và các môn phái nhỏ. Linh khí ở đây mạnh gấp đôi ở Thanh Ngưu Trấn, khiến Lâm Phàm cảm thấy phấn chấn, nhưng cũng đồng thời nhận ra mình chỉ là một hạt cát nhỏ.
Mục tiêu của cậu là Thủy Châu Thành—thành phố cảng lớn nhất khu vực, cũng là nơi được cho là gần với vị trí của Mảnh Vỡ Vạn Cổ Thạch Bích bị chìm.
Để ẩn mình, Lâm Phàm khoác lên mình một bộ quần áo phàm nhân cũ kỹ và che giấu toàn bộ tu vi bằng một Pháp Thuật Ẩn Tức đơn giản mà Lão Quái Tử Thần truyền thụ.
Thủy Châu Thành đông đúc và phức tạp hơn Thanh Ngưu Trấn gấp trăm lần. Khắp nơi đều là những Phi Thuyền lơ lửng, các quầy bán Pháp Khí và Linh Dược đầy màu sắc. Lâm Phàm lạc lõng trong dòng người, vừa đi vừa lắng nghe tin tức.
"Nghe nói, Thủy Long Môn đã phong tỏa toàn bộ khu vực Biển Sâu số Bảy."
"Phải, có tin đồn là họ tìm thấy một Dị Bảo cổ xưa dưới đáy sông. Có thể là Thủy Tinh Ngàn Năm!"
Lâm Phàm rùng mình. Thủy Long Môn là một trong những thế lực mạnh nhất ở Thủy Vực, với nhiều cường giả Kết Đan Kỳ tọa trấn. Hắn biết, cái mà họ tìm kiếm không phải là Thủy Tinh Ngàn Năm, mà chính là Mảnh Vỡ Vạn Cổ Thạch Bích mà sư phụ đã nhắc đến.
"Mảnh vỡ này chắc chắn rất lớn. Phải tiếp cận bằng cách nào?" Lâm Phàm lẩm bẩm trong đầu.
Giao Dịch Đáng Ngờ và Cơ Hội Lén Lút
Để tìm cách tiếp cận khu vực bị phong tỏa, Lâm Phàm phải tìm hiểu thông tin chi tiết. Cậu tiến vào một quán rượu tồi tàn, nơi những tu sĩ cấp thấp thường tụ tập.
Ngồi ở một góc tối, Lâm Phàm dùng chút Linh Thạch cuối cùng để gọi một bình Linh Tửu cấp thấp nhất, rồi tập trung lắng nghe.
Cậu nghe thấy một nhóm ba tên tu sĩ, đều ở Luyện Khí Tầng Sáu và Tầng Bảy, đang bàn tán.
"Lần này, Trần Đại Bảo ra giá cao thật đấy. Hắn muốn chúng ta lặn xuống Biển Sâu số Bảy để thu thập Nguyên Liệu Thủy Mẫu ở đó. Nơi đó bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng hắn nói có một Đường Hầm Bí Mật do Hải Tặc cũ tạo ra."
"Nguy hiểm quá! Nếu bị Thủy Long Môn phát hiện, chúng ta chết chắc. Nghe nói cường giả Trúc Cơ của họ đang tuần tra đấy."
"Đừng sợ! Trần Đại Bảo có một Pháp Khí Ẩn Hình đủ mạnh để che mắt tu sĩ Luyện Khí. Hơn nữa, chúng ta chỉ cần thu thập Nguyên Liệu Thủy Mẫu, không tham gia tranh giành Dị Bảo. Đổi lại, chúng ta được một viên Trúc Cơ Đan Phế Phẩm! Quá hời!"
Lâm Phàm nghe đến đó, tim đập thình thịch. Trúc Cơ Đan Phế Phẩm không giúp họ Trúc Cơ thành công, nhưng lại là vật dẫn đường để cường hóa thân thể, rất quý giá. Quan trọng hơn, cậu đã tìm thấy Đường Hầm Bí Mật dẫn vào khu vực phong tỏa.
Cậu đứng dậy, tiến đến bàn của ba tên tu sĩ đó.
"Ba vị huynh đài, xin lỗi đã quấy rầy." Lâm Phàm cúi đầu, ra vẻ rụt rè. "Tiểu đệ nghe lỏm được các vị đang cần người... Tiểu đệ tuy căn cốt kém, nhưng lại quen thuộc đường đi nước bước dưới nước. Xin cho tiểu đệ được đi cùng."
Ba tên tu sĩ nhìn Lâm Phàm, rồi phá lên cười.
"Ngươi là cái thá gì?" Tên cầm đầu, Trương Kiện, tu vi Luyện Khí Tầng Bảy, khạc nhổ. "Ngươi mới Tầng Ba? À không, ngươi cố tình che giấu sao? Ta không thể nhìn ra tu vi của ngươi... Hừ, dù ngươi có Tầng Năm, đi xuống Biển Sâu số Bảy cũng chỉ là Mồi Cá! Cút đi!"
Tên thứ hai thô lỗ đẩy Lâm Phàm. Cậu lảo đảo suýt ngã.
Lâm Phàm không tức giận. Cậu rút ra hai viên Linh Thạch Trung Phẩm hiếm hoi—toàn bộ tài sản Linh Thạch của cậu.
"Tiểu đệ không cần Trúc Cơ Đan. Tiểu đệ chỉ cần được đi cùng, và dùng hai viên Linh Thạch này để đổi lấy Công Pháp Thủy Thuộc Tính của các vị."
Ánh mắt của ba tên tu sĩ thay đổi. Linh Thạch Trung Phẩm là một món hời lớn đối với tu sĩ Luyện Khí như họ.
Trương Kiện nheo mắt. "Ngươi có vẻ liều lĩnh, tiểu tử. Được, ta chấp nhận. Nhưng nếu ngươi dám giở trò hay cản đường, ta sẽ cho ngươi nếm mùi Tử Hồn Chỉ của ta! Đi theo ta!"
Lâm Phàm mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo mà không ai nhìn thấy. Tử Hồn Chỉ ư? Hắn vừa mới học được một Tử Hồn Chỉ thật sự, một chiêu thức có thể đoạt mạng đối thủ bằng một cái chạm nhẹ vào Linh Hồn.
Lần Đầu Xuất Chiêu Tử Hồn Chỉ
Bốn người họ đi đến một căn nhà kho cũ kỹ gần bến cảng. Trần Đại Bảo đã đợi sẵn. Hắn là một thương nhân tu sĩ béo tốt, nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt khinh miệt.
"Ngươi là người đi kèm mới? Tầng Ba Luyện Khí? Ngươi sẽ là gánh nặng đấy. Nếu làm hỏng việc, ta sẽ tịch thu Linh Hồn của ngươi." Trần Đại Bảo đe dọa, rồi trao cho nhóm Trương Kiện một Thủy Hộ Phù—Pháp Khí giúp họ thở dưới nước và chống lại áp lực.
Cả bốn người nhanh chóng lặn xuống biển theo đường hầm bí mật. Đường hầm tối tăm và chật hẹp, nhưng Linh Khí thủy thuộc tính bao bọc xung quanh Lâm Phàm lại khiến cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn. Vạn Hồn Lô trong ngực cậu phát ra hơi ấm dịu nhẹ.
Sau nửa canh giờ lặn xuống, họ đến được Biển Sâu số Bảy, một vùng biển sâu thẳm bị bao phủ bởi Linh Lực Phong Ấn mạnh mẽ.
Họ tìm thấy Nguyên Liệu Thủy Mẫu ở đáy biển, một loại rêu phát sáng dùng để luyện khí. Ba tên tu sĩ kia tham lam lao vào thu thập.
Lâm Phàm không quan tâm đến Nguyên Liệu. Cậu chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Mảnh Vỡ Thạch Bích. Cậu đi sâu hơn, hướng về nơi có áp lực Linh Lực mạnh nhất.
Bỗng nhiên, Lòng Đèn Cổ của Lâm Phàm phát ra một luồng Ánh Sáng Xanh Lục mạnh mẽ, xuyên thủng màn nước. Nó giống như một chiếc la bàn bị điên, chỉ thẳng vào một khe núi đen ngòm dưới đáy biển.
“Mau đến đó! Ta cảm nhận được Mảnh Vỡ đang ở rất gần!” Giọng Lão Quái Tử Thần vang lên khẩn cấp trong đầu Lâm Phàm.
Đúng lúc đó, Trương Kiện phát hiện ra Lâm Phàm đang đi lệch hướng.
"Đứng lại, đồ phế vật!" Trương Kiện bay đến, vẻ mặt đầy sát khí. "Ngươi dám phá luật? Ngươi định tham lam tìm kiếm Dị Bảo của Thủy Long Môn sao? Ta sẽ giết ngươi trước khi chúng phát hiện!"
Hắn rút ra một thanh Kiếm Thủy Tinh và lao đến.
Lâm Phàm quay lại, đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ. Cậu biết, đây là lần đầu tiên cậu phải ra tay giết người để sinh tồn, và cậu phải dùng Tử Hồn Chỉ—Pháp Thuật Bất Đạo.
"Ngươi muốn mạng ta, vậy thì ngươi hãy trả giá bằng Linh Hồn của chính ngươi."
Trương Kiện cười lớn: "Chết đi, đồ phế căn!"
Khi thanh kiếm Thủy Tinh sắp chạm vào ngực Lâm Phàm, cậu giơ ngón tay ra, không hề né tránh.
"Tử Hồn Chỉ!"
Một luồng Linh Lực Tinh Hoa, đen đặc, được cô đọng từ Bất Diệt Luyện Hồn Quyết và được khuếch đại bởi Vạn Hồn Lô, phóng ra từ đầu ngón tay Lâm Phàm, xuyên thẳng vào trán Trương Kiện.
Không có tiếng nổ lớn. Không có máu.
Trương Kiện đang cười bỗng đứng khựng lại giữa dòng nước. Đôi mắt hắn mất đi tiêu cự, trở nên vô hồn, và cơ thể hắn trôi lơ lửng, hoàn toàn mất đi sự sống. Linh Hồn của hắn đã bị Tử Hồn Chỉ đánh tan, không còn cơ hội chuyển kiếp.
Hấp Thụ Mảnh Vỡ Vạn Cổ Thạch Bích
Hai tên tu sĩ còn lại kinh hoàng quay lại. Họ thấy Trương Kiện đã chết, còn Lâm Phàm đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi... ngươi là ai? Ngươi không phải là Tầng Ba!"
"Ta là người các ngươi khinh thường." Lâm Phàm không lãng phí lời nói. Cậu phóng ra hai đạo Tử Hồn Chỉ nữa, chính xác và tàn nhẫn.
Hai tên tu sĩ kia thậm chí không kịp phản ứng. Linh Hồn của họ tan biến trong im lặng.
Lâm Phàm nhanh chóng thu hồi Thủy Hộ Phù của bọn họ và lục soát túi càn khôn. Cậu thu được Linh Thạch Hạ Phẩm, một ít Linh Dược và một bản Công Pháp Thủy Thuộc Tính sơ cấp.
“Tàn nhẫn và dứt khoát. Tốt lắm! Đây là con đường Bất Đạo!” Lão Quái Tử Thần khen ngợi.
Lâm Phàm không cảm thấy hối hận hay sợ hãi. Cảm giác duy nhất là sức mạnh và sự tự chủ mà cậu chưa từng có.
Cậu nhanh chóng tiến vào khe núi mà Vạn Hồn Lô đã chỉ. Ở đó, cậu tìm thấy nó: một khối đá màu xám khổng lồ, cao hơn ba trượng (khoảng 10 mét), nằm nghiêng dưới đáy biển sâu. Xung quanh nó, Linh Khí Thủy Thuộc Tính dồi dào đến mức tạo thành những xoáy nước nhỏ.
Đây chính là Mảnh Vỡ Lớn của Vạn Cổ Thạch Bích!
Áp lực của Thạch Lực Vạn Cổ từ khối đá này khiến Lâm Phàm phải quỳ xuống. Nếu không có sự bảo vệ của Vạn Hồn Lô, cậu đã bị áp lực nghiền nát.
"Mau! Dùng Bất Diệt Luyện Hồn Quyết và Vạn Hồn Lô để hấp thụ! Khối đá này sẽ giúp ngươi thăng cấp và tăng cường Thần Thức rất nhiều!" Lão Quái Tử Thần hối thúc.
Lâm Phàm đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của khối đá. Cậu vận hành Bất Diệt Luyện Hồn Quyết với cường độ tối đa.
Vạn Hồn Lô bùng lên ánh sáng xanh lục, không còn là ánh sáng mờ ảo nữa, mà là một Ngọn Lửa Linh Hồn thực sự. Ngọn lửa này không đốt cháy khối đá, mà hút lấy Lực Lượng bên trong nó.
Cảm giác kinh hoàng ập đến. Sức mạnh của Đạo Pháp Tự Nhiên và Thạch Lực Vạn Cổ chảy vào người Lâm Phàm.
Linh Hồn cậu được rèn luyện điên cuồng, Thần Thức tăng lên gấp bội.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng động lớn vang lên trong đan điền.
Luyện Khí Tầng Năm!
Luyện Khí Tầng Sáu!
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lâm Phàm đã tăng hai tầng tu vi. Pháp lực của cậu dày đặc hơn, không còn mỏng manh như trước. Điều quan trọng hơn, Tử Hồn Chỉ giờ đây mạnh hơn gấp nhiều lần.
Khi khối đá chỉ còn là một tàn tích xám xịt nhỏ bé, ánh sáng của Vạn Hồn Lô dần rút đi. Cổ Ma Khí giờ đây trông mạnh mẽ hơn, và hoa văn trên nó đã trở nên rõ ràng hơn, như thể nó đang được "hồi sinh."
Nguy Cơ Từ Thủy Long Môn
Đúng lúc Lâm Phàm kết thúc quá trình hấp thụ, một sự kiện kinh hoàng xảy ra.
Linh Lực Phong Ấn bao quanh Biển Sâu số Bảy bỗng dưng tan vỡ. Việc Lâm Phàm hấp thụ Mảnh Vỡ Thạch Bích đã làm suy yếu nền móng của Trận Pháp Phong Ấn.
Rầm!
Một luồng uy áp kinh khủng đổ xuống đáy biển. Đó là áp lực của một cường giả Trúc Cơ Kỳ!
"Kẻ nào phá hoại Phong Ấn của Thủy Long Môn ta!" Một giọng nói đầy giận dữ vang vọng dưới đáy biển.
Ba tu sĩ mặc Thủy Bào Xanh xuất hiện. Cả ba đều là cường giả Trúc Cơ Sơ Kỳ. Người dẫn đầu là một lão già râu bạc, uy phong lẫm liệt, ánh mắt sắc như dao.
"Hóa ra là ba con chuột nhắt Luyện Khí Kỳ đã chết." Lão già khinh miệt nhìn xác Trương Kiện. Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở Lâm Phàm, người đang đứng cạnh tàn tích của Mảnh Vỡ Thạch Bích.
"Ngươi... ngươi là ai? Ngươi dám hủy hoại Linh Tài của Thủy Long Môn ta?"
Lâm Phàm biết mình không thể trốn thoát, và cũng không thể nói dối. Lão già này đã đạt Trúc Cơ, Thần Thức của hắn mạnh đến mức có thể xuyên thấu Pháp Thuật Ẩn Tức cấp thấp của cậu.
“Tiểu tử! Đừng hoảng sợ! Hắn chỉ là Trúc Cơ Sơ Kỳ. Dùng Tử Hồn Chỉ đánh vào tâm trí hắn! Ta sẽ giúp ngươi tăng cường lực đánh đó!” Lão Quái Tử Thần ra lệnh.
Lâm Phàm không chần chừ. Cậu dồn toàn bộ Linh Lực Tầng Sáu vào đầu ngón tay.
"Ta là kẻ qua đường." Lâm Phàm nói, rồi phóng ra Tử Hồn Chỉ mạnh nhất từ trước đến nay, nhắm thẳng vào Linh Hồn lão già.
Lão già ngạc nhiên, rồi cười nhạo. "Hóa ra ngươi là một Tà Tu nho nhỏ! Tà Thuật đánh vào Hồn Phách này không làm gì được ta đâu, ta đã có Nguyên Hồn Pháp Khí bảo vệ!"
Ngón tay của lão già chỉ vào. Một luồng Thủy Tiễn mạnh mẽ lao tới.
Hai sức mạnh đối đầu. Thủy Tiễn bị Tử Hồn Chỉ làm suy yếu đi một phần, nhưng vẫn va chạm vào Lâm Phàm. Cậu bị đẩy ngược ra xa, máu trào ra từ miệng. Nhưng Tử Hồn Chỉ cũng đã xuyên qua phòng ngự của lão già và chạm vào Linh Hồn hắn.
Lão già nhăn mặt. Hắn không bị thương, nhưng hắn cảm thấy một cơn đau nhói bất ngờ trong Linh Hồn.
"Cái gì? Một chiêu thức có thể gây tổn thương Linh Hồn ta? Ngươi là ai?"
Lâm Phàm lau máu. Cậu biết mình không thể đấu lại.
“Chạy! Nhanh lên! Ngươi đã làm hắn bị thương, Thần Thức hắn đang hỗn loạn. Đó là cơ hội duy nhất!”
Lâm Phàm không ngần ngại, phóng ra một lá Thủy Hộ Phù khác, rồi dùng tốc độ tối đa bơi ngược lên đường hầm bí mật, bỏ lại ba cường giả Trúc Cơ đang bị sốc ở phía sau.
Thủy Long Môn đã có thù với cậu. Con đường Bất Đạo giờ đây chính thức được định hình bằng máu và sự truy sát.