vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 3: Kiếm Tâm Loạn, Thiên Kiếp Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba năm sau sự kiện thung lũng Thiên Nham, Cửu Thiên Tông đã thay đổi. Các đệ tử trẻ tuổi không còn đùa cợt về người chẻ củi áo đen nữa. Họ gọi hắn bằng danh hiệu “Truy Hồn Sư Huynh” – một kẻ chỉ xuất hiện khi ma vật hoành hành hoặc khi tông môn cần người ra tay.

Hắn không cầu thưởng, cũng không màng danh tiếng. Sau mỗi trận chiến, hắn lại quay về rừng trúc, tiếp tục luyện kiếm một mình dưới trăng.

Nguyệt Vân nhiều lần ghé qua, mang cho hắn rượu hoặc linh dược.

“Ngươi không sợ luyện quá nhanh mà tẩu hỏa sao?”

Lâm Hàn nhắm mắt. “Nếu sợ, ta đã chết từ lâu.”

“Ngươi thật cố chấp.”

“Không phải cố chấp, là sống sót.”

Nguyệt Vân khẽ thở dài. Trong lòng nàng, dẫu không nói ra, đã xuất hiện một nỗi lo — người này sớm muộn cũng đối đầu với trời.

Một đêm đầu hạ, linh khí trên Thiên Linh bỗng dao động dữ dội. Sấm sét rền vang, gió cuốn xoáy. Toàn bộ tông môn chấn động.

Các trưởng lão vội ra khỏi tĩnh thất, nhìn về hướng rừng trúc.

“Đó là gì? Sao linh mạch rung chuyển?”

Một người hét lên: “Thiên kiếp! Có kẻ đang độ kiếp trên núi!”

Trên bầu trời, một luồng sáng tím lam khổng lồ xuyên qua mây, tụ thành cột sét giáng xuống. Ở tâm bão, Lâm Hàn đang quỳ một gối, tay nắm chặt kiếm cắm xuống đất. Trên ngực, Truy Hồn Ấn rực cháy.

Tiếng sấm hòa cùng tiếng tim đập. Mỗi tia sét giáng xuống đều khiến mặt đất nứt toác, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi điên rồi!” – Nguyệt Vân lao đến, nhưng bị luồng khí mạnh hất văng ra xa.

Tông chủ hiện thân, gương mặt trầm trọng. “Không ai được can thiệp! Đây là thiên kiếp của hắn!”

Thiên kiếp là gì? Là sự trừng phạt của trời đối với kẻ muốn vượt giới hạn phàm nhân.

Người bình thường nếu chạm đến tầng Nguyên Khí đã là may mắn, còn hắn – kẻ mang Truy Hồn Ấn, lại muốn vượt lên bằng con đường kiếm nghịch.

Từng tia sét giáng xuống, thân thể hắn rách nát, máu hòa cùng mưa. Nhưng đôi mắt hắn vẫn mở, ánh lên thứ ánh sáng kỳ dị – vừa đau đớn, vừa tỉnh táo.

Trong lòng, hắn nghe tiếng nói cũ vang lên:

“Khi ngươi đối diện thiên kiếp, đừng trốn tránh. Hãy để sấm sét rèn tâm kiếm, vì chỉ trong khổ đau, kiếm mới thật sự có linh hồn.”

Lâm Hàn gào lớn, rút kiếm. “Đến đi!”

Một nhát chém ngược lên trời.

Kiếm khí lam tím cuộn tròn, va vào sấm sét, phát ra âm thanh long trời lở đất. Ánh sáng bao phủ cả ngọn núi.

Các đệ tử bên dưới ngã rạp, kinh hãi nhìn cảnh tượng ấy – người đàn ông áo đen, giữa bão sét, vẫn đứng vững, kiếm trong tay sáng rực, như nối liền trời đất.

Rồi bỗng nhiên, im lặng.

Mưa tạnh. Gió ngừng.

Chỉ còn mùi khói sét và hơi máu.

Lâm Hàn quỳ xuống, nắm tay run rẩy. Nhưng khi hắn mở mắt, đôi đồng tử đã khác – trong sâu thẳm, có ánh tím xoay tròn như xoáy lốc.

Truy Hồn Ấn trên ngực giờ hoàn toàn sáng, biến thành hình một con mắt rồng mở to.

Sau khi thiên kiếp tan, Tông chủ bước tới. “Ngươi... còn sống?”

Lâm Hàn khẽ gật đầu, giọng khàn đặc: “Ta... không chết được.”

“Ngươi đã vượt qua kiếp đầu tiên, nhưng dấu ấn trên ngươi đang thay đổi. Thiên đạo đã nhìn thấy ngươi. Từ nay, mỗi bước đều là vực sâu.”

Lâm Hàn chỉ đáp: “Nếu vực sâu là con đường duy nhất, ta sẽ bước.”

Tông chủ nhìn hắn, trong mắt hiện vẻ bi thương. Ông biết – từ giây phút này, số phận người thanh niên này đã không còn thuộc về nhân gian.

Ba ngày sau, trong rừng trúc, Lâm Hàn ngồi tĩnh tọa. Toàn thân hắn toát ra linh khí dày đặc.

Một luồng kiếm ý mới đang hình thành — không chỉ mang sát khí, mà có cả trật tự, tĩnh lặng, cảm xúc.

Nguyệt Vân đến, đặt trước mặt hắn một bầu rượu.

“Uống đi. Lần này, ngươi suýt chết.”

“Ta không say được.”

“Thì cứ thử. Biết đâu còn cảm nhận được vị con người.”

Hắn cười khẽ, uống một ngụm, vị cay lan tỏa. Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn thấy lòng mình bớt nặng.

Nguyệt Vân hỏi nhỏ: “Ngươi có từng nghĩ... sống vì thứ khác ngoài thù hận?”

“Không có thù, ta không còn lý do để tồn tại.”

“Vậy nếu ta muốn ngươi sống vì điều khác?”

Hắn im lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu xuống hai người, gió nhẹ thổi qua, rừng trúc kêu xào xạc như lời thì thầm của quá khứ.

Nàng thấy trong đôi mắt hắn, lần đầu tiên có ánh sáng của người biết do dự.

Thời gian trôi, Lâm Hàn dần trở thành trung tâm của Cửu Thiên Tông. Mỗi lần hắn ra tay diệt yêu, linh khí thiên địa đều dao động. Nhiều tông môn khác bắt đầu chú ý — đặc biệt là Thiên Môn Hội, thế lực từng có liên hệ mờ ám với vụ diệt Lâm gia.

Một đêm, tin báo đưa đến:

“Đệ tử trinh sát mất tích ở biên giới phía bắc. Có dấu vết linh trận cổ, giống ký hiệu năm xưa của kẻ tàn sát Lâm gia.”

Lâm Hàn đọc xong, lòng lạnh như băng.

Nguyệt Vân giữ tay hắn. “Đừng manh động. Thiên đạo vẫn đang quan sát. Nếu ngươi ra tay nữa, e rằng kiếp thứ hai sẽ đến.”

Hắn khẽ gạt tay nàng. “Ta đã sống để chờ ngày này. Nếu kiếp đến, ta sẽ chém cả trời.”

Rạng sáng, hắn rời Cửu Thiên Tông. Không ai tiễn, chỉ có mưa phùn và tiếng gió hú.

Phía chân núi, một lão đạo ăn mày ngồi nghêu ngao gảy đàn.

“Truy Hồn Kiếm Chủ... cuối cùng cũng rời núi.”

“Ngươi biết ta?”

“Ta biết cả thiên đạo.” – lão cười, răng vàng khè. “Con đường ngươi đi, chỉ có hai kết cục: hoặc phá trời, hoặc bị trời nuốt. Nhưng biết đâu, chính trời cũng sợ ngươi.”

Lâm Hàn không đáp.

Khi hắn bước đi, tiếng đàn vang lên — bi ai, kéo dài như khúc tiễn đưa linh hồn.

Tại biên giới phía Bắc, tuyết phủ kín đất. Bóng dáng hắn lẫn trong sương.

Trên nền trắng, từng vết máu loang ra — kẻ thù đang ở gần.

Tiếng cười khàn vọng đến:

“Lâm tộc tàn dư... vẫn sống à?”

Hắn ngẩng đầu. Bốn kẻ mặc giáp đen xuất hiện, linh khí mạnh mẽ. Một trong số họ đeo mặt nạ bạc — chính là Thủ lĩnh Hắc Điện, người từng chỉ huy vụ tàn sát năm xưa.

“Ngươi đến muộn mười năm rồi, Lâm Hàn.”

“Không, ta đến đúng lúc.”

“Ngươi tưởng chỉ với thanh kiếm rách đó mà báo thù sao?”

Lâm Hàn rút kiếm.

Ánh lam tím lóe lên.

Không khí đông cứng.

Một nhịp thở. Rồi máu bắn tung.

Ba kẻ đổ xuống ngay lập tức, chỉ còn Hắc Điện lùi lại, kinh hãi.

“Ngươi... luyện Truy Hồn Kiếm Kinh tầng mấy rồi?”

“Tầng thứ ba.”

“Không thể nào! Người bình thường luyện đến tầng hai đã hóa điên!”

“Ta không phải người.”

Hắn bước tới, mỗi bước đều làm đất nứt vỡ.

Kiếm đâm xuyên ngực đối thủ. Ánh sáng lam rực lên, rồi tắt.

Trên trời, sấm sét lại vang.

Nguyệt Vân ở xa, nhìn về phía bắc, cảm nhận được linh khí chấn động. Nàng biết — thiên kiếp thứ hai đã bắt đầu.

Tông chủ thở dài, nhìn lên bầu trời đen đặc.

“Lâm Hàn... con đường ngươi chọn, không còn đường lui.”

Khi tia sét đầu tiên giáng xuống, hắn không né.

Hắn chỉ ngẩng đầu, nói khẽ:

“Ta không cầu đạo. Ta chỉ cầu... công bằng.”

Ánh kiếm của hắn hòa cùng sấm chớp, nổ tung, chiếu sáng cả dải núi Bắc Phong.

Trong giây phút đó, trời đất im lặng — chỉ còn người và kiếm hòa làm một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×