Ánh sáng lam tím từ nhát kiếm cuối cùng tỏa ra như phá vỡ cả bầu trời. Cơn giông dữ dội tan biến, chỉ còn gió thổi qua tuyết. Giữa vùng đất lạnh lẽo ấy, Lâm Hàn quỳ giữa vũng máu, kiếm cắm xuống đất, hơi thở đứt quãng.
Thi thể của Thủ lĩnh Hắc Điện nằm cách đó không xa, ánh sáng từ vết thương vẫn chưa tắt, như thể linh hồn hắn vẫn còn run rẩy trong kinh hoàng.
Mưa máu rơi xuống, lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng ánh mắt Lâm Hàn.
“Xong rồi sao?” – hắn thì thầm, nhưng giọng vang vọng lạ lùng, như có tiếng khác lồng vào.
Từ không trung, một khe nứt mở ra, ánh sáng đen tràn xuống, cuộn xoáy quanh hắn. Gió cuộn thành lốc, không khí vỡ vụn như gương.
“Kẻ mang Truy Hồn Ấn, giết người giữa đất trời – ngươi đã chạm đến giới hạn.”
Giọng nói vang khắp hư không, vừa trầm, vừa vang vọng như tiếng chuông cổ.
Lâm Hàn ngẩng đầu: “Ngươi là ai?”
“Không phải ai cả. Là thiên đạo, là luân hồi, là kẻ mà ngươi đang thách thức.”
Đất dưới chân hắn tan chảy, kéo cả thân thể vào xoáy đen. Mọi cảm giác biến mất.
Khi mở mắt, hắn đã ở một nơi khác — hư không vô tận, không có đất, không có trời, chỉ có sương trắng và những bóng mờ trôi lơ lửng như linh hồn thất tán.
Phía trước hắn, một tòa kiếm đài bằng ánh sáng lơ lửng giữa hư vô. Trên đó cắm vô số thanh kiếm cổ — gỉ sét, vỡ vụn, nhưng mỗi thanh đều tỏa ra khí tức đủ để nghiền nát thiên địa.
Một giọng nói trầm khàn vang lên từ trong sương:
“Ngươi đến rồi, kẻ kế thừa Truy Hồn.”
Lâm Hàn quay lại, thấy một người đàn ông mặc giáp đen, tóc trắng, đứng giữa không trung. Ánh mắt ông sâu thẳm, trong đó phản chiếu vô số thế giới.
“Ngươi là ai?”
“Ta là kẻ đầu tiên luyện Truy Hồn Kiếm – tên là Lạc Thiên.”
Hắn sững người. Cái tên ấy đã từng xuất hiện trong truyền thuyết: kẻ dùng kiếm chém thiên đạo, khiến thế giới rung chuyển, sau đó biến mất khỏi cõi sống.
“Ngươi chết rồi sao?”
“Ta đã bị thiên đạo xóa khỏi luân hồi. Nhưng linh hồn ta còn tồn tại trong tầng hư không này, chờ người kế tiếp.”
“Chờ ta?”
“Phải. Truy Hồn Kiếm Kinh không phải để báo thù, mà để tìm ra chân lý của sinh tử. Nhưng ai luyện nó đều bị hận thù nuốt chửng. Ta từng thất bại. Ngươi... đang đi lại con đường cũ của ta.”
Lâm Hàn cười khẽ. “Ngươi nói đạo lý nghe hay lắm. Nhưng ta không cần đạo. Ta chỉ cần kẻ giết gia đình ta chết.”
Lạc Thiên im lặng một lúc lâu, rồi giơ tay. Một luồng sáng từ bàn tay ông kéo ra, biến thành hình ảnh — cảnh tượng năm xưa Lâm gia bị diệt.
Nhưng lần này, Lâm Hàn thấy rõ hơn: trong đội quân tấn công, có một người mặc áo của Cửu Thiên Tông.
“Không... thể nào...”
“Ngươi tưởng kẻ thù là Hắc Điện sao? Không, hắn chỉ là con rối. Kẻ thật sự ra lệnh hủy Lâm gia là người trong chính tông môn mà ngươi tin tưởng.”
Hơi thở Lâm Hàn run rẩy. “Ngươi nói dối.”
“Hư không không biết dối trá. Ngươi hãy nhìn trong tâm mình.”
Từ trong ngực hắn, Truy Hồn Ấn bừng sáng, chiếu ra hàng ngàn mảnh ký ức. Mỗi hình ảnh là một mảnh đời, một khuôn mặt, một giọng nói.
Và giữa tất cả, hiện lên hình bóng Tông chủ Cửu Thiên Tông – người đã cứu hắn, dạy hắn tu kiếm.
“Khi ngươi vượt thiên kiếp, hắn sẽ báo lên Thượng Giới. Vì sao? Vì sợ ngươi phá trời như ta đã từng.”
Giọng Lạc Thiên vang vọng, đau đớn lẫn tức giận.
“Thiên đạo là vòng xiềng vô hình. Còn ta, ngươi, đều là những kẻ nô lệ dám chống lại nó.”
Không khí xung quanh vỡ nát. Từng mảnh hư không tan thành tro bụi.
Lâm Hàn hét lớn: “Nếu là thật, ta sẽ khiến cả trời phải quỳ!”
“Vậy hãy bước qua ta!”
Lạc Thiên vung tay, vô số thanh kiếm trên đài sáng rực, bay thẳng đến Lâm Hàn.
Mỗi thanh mang theo uy lực của cơn bão vạn năm, mỗi nhát chém là một thử thách của linh hồn.
Lâm Hàn xoay người, rút kiếm. Ánh lam tím bừng lên, xé toạc hư không. Hai luồng kiếm khí va vào nhau, tạo nên sóng năng lượng khổng lồ.
Cả không gian nổ tung, nhưng giữa cơn bão, hắn vẫn nhìn thấy Lạc Thiên mỉm cười.
“Giỏi. Nhưng kiếm của ngươi vẫn mang hận. Khi còn hận, ngươi không bao giờ thắng được trời.”
Lâm Hàn gầm lên: “Nếu hận không còn, ta còn là ta sao?”
Hắn dồn toàn bộ linh lực, Truy Hồn Ấn trên ngực nổ sáng. Một con rồng lam tím xuất hiện phía sau lưng, gầm vang.
Cùng lúc, Lạc Thiên cũng hóa thành hình người kiếm, bay thẳng tới. Hai dòng sáng đâm vào nhau.
Ánh sáng trắng bao phủ tất cả.
Khi tỉnh lại, Lâm Hàn nằm giữa biển sao. Không còn đất, không còn trời — chỉ có vô số ánh sáng nhỏ lơ lửng quanh người.
Giọng Lạc Thiên vang lên lần cuối, nhẹ như gió:
“Ngươi thắng rồi... nhưng ngươi cũng thua. Một nửa linh hồn của ngươi đã hóa thành kiếm, mãi mãi không thể trở lại.”
“Từ nay, Truy Hồn Kiếm Kinh thuộc về ngươi. Nhưng hãy nhớ – muốn chém thiên đạo, phải hiểu rằng... thiên đạo cũng từng là con người.”
Âm thanh tan dần. Lâm Hàn mở mắt, thấy mình đang rơi. Rơi qua lớp mây đen, xuyên qua ánh sáng, trở lại thế giới.
Khi hắn tỉnh dậy, đang nằm trong căn phòng cũ ở Cửu Thiên Tông.
Nguyệt Vân ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe.
“Ngươi hôn mê suốt ba ngày. Ta tưởng...”
“Ta đã gặp hắn.”
“Ai?”
“Lạc Thiên.”
Nàng sững người. “Truyền thuyết đó... thật sao?”
Hắn gật nhẹ. “Hắn nói... Tông chủ đã phản bội ta.”
Nguyệt Vân run lên. “Không thể nào... Sư tôn ta... ông ấy cứu ngươi...”
Lâm Hàn đặt tay lên vai nàng. “Ta không muốn tin, nhưng ta phải biết.”
Đêm đó, hắn đứng trên đỉnh Thiên Vân. Dưới chân, mây trắng trôi, ánh trăng soi qua lưỡi kiếm.
Gió thổi, mang theo tiếng chuông xa xăm.
Trong lòng hắn, một nửa thanh âm gọi đi, một nửa gọi về.
Giữa ranh giới sống chết, hắn đã bước sang cảnh giới mới – Kiếm Hồn Nhân Hợp.
Phía xa, Tông chủ đang đứng trong sảnh, nhìn về hướng rừng trúc.
Trên bàn, một phong thư của Thượng Giới vừa đến.
“Lâm Hàn... đã vượt qua giới hạn phàm nhân. Chuẩn bị cho Kế hoạch Phong Ấn lần hai.”
Ánh mắt ông trầm xuống. “Ngươi thực sự đã đi quá xa rồi, hài tử.”
Trên trời, mây đen cuộn lại, tiếng sấm xa xăm.
Lâm Hàn nắm chặt kiếm, ngẩng đầu, nói khẽ:
“Thiên đạo, nếu ngươi là thật, hãy nghe cho rõ. Từ hôm nay, ta không còn hỏi đạo. Ta sẽ truy hồn cả trời.”